Thánh Gioan Masias – Các vị thánh của Mỹ Châu

 

Thánh Gioan Masias 

*.*

Nội dung  

Lời mở

Chương I: Cậu bé chăn chiên

Chương II: Cuộc hành trình

Chương III: Tai nạn ở Seville

Chương IV: Hành trình về hướng Tây

Chương V: Thành phố của các vua chúa

Chương VI: Người con của Thánh Đa Minh

Chương VII: Người giữ cửa tu viện

Chương VIII: Các vị thánh của Mỹ Châu

Chương IX: Người bạn cần được giúp đỡ

Chương X: Các bạn mới của Thầy Gioan

Chương XI: Cánh cửa mở đón niềm vui

Chương XII: Thầy Gioan an nghỉ

Chương XIII: Từ biệt tu viện Madalêna

Chương XIV: Vị anh hùng Mỹ Châu

*.* 

Chương VIII: Các vị thánh Mỹ Châu

Chẳng bao lâu, cộng đoàn nhận ra Gioan là người xứng đáng thay thế Phaolô. Trường hợp của người đàn bà cần cái áo khoác đã được Cha Gozaler de Guzman làm chứng. Vị linh mục này không thể làm ngơ khi thấy Chúa đã nghe lời cầu của thầy tu sĩ này.

Cha nói với Bề trên: “Chúng ta có một kho tàng thực sự ở nơi thầy Gioan Masias. Con nghĩ Tân Thế Giới đã tìm thấy một vị thánh khác chính là thầy.”

Cha Bề trên gật đầu, ngài nhắc lại cuộc đàm thoại trước đây với Gioan. Cuộc đàm thoại rất ý nghĩa khi đề cập về đề tài Nhiệm Thể Đức Kitô. Cha nói: “Tâm hồn thánh này nghĩ rằng, mỗi chúng ta là một vòng móc của một sợi chuyền. Mỗi vòng móc đều được nối liền với nhau. Nếu một móc yếu đi, nó làm cả sợi dây yếu mặc dù cái khoá cứng cáp. Lúc đó chiến tranh và bách hại sẽ xảy đến. Cha nghĩ thế nào về tư tưởng này?”

Vị Linh mục im lặng một lát rồi nói: “Nhưng làm thế nào mà một thầy tu sĩ không có học lại biết được những điều như thế ?”

Cha Bề Trên mỉm cười: “Thầy ấy học nơi thầy Phaolô. Nhưng tôi tin rằng Gioan đã có những tư tưởng đó, và vì khiêm tốn nên thầy ấy đã luôn im lặng. Sự khôn ngoan đích thực là hoa trái là việc cầu nguyện, và thầy Gioan thì luôn nguyện cầu. Cha có thấy rõ điều này không ?”

Cha Gozalez đồng ý rằng thầy Gioan nghỉ rất ít, để dành giờ cầu nguyện. Thông thường thầy rung chuông và nửa đêm báo hiệu cho các tu sĩ lên nhà nguyện. Ban sáng cũng vậy, lần nữa các tu sĩ đi ca hát Thánh Vịnh ngợi khen Chúa. Trong khoảng thời gian đó, Gioan một là phân phát thực phẩm, áo quần cho người nghèo, hai là thầy ở nguyện đường quỳ cầu nguyện.

Mặc dù thầy chẳng có lúc nào rảnh, nhưng cũng học biết rõ về lịch sử Peru, quốc gia mà Thầy đang sống. Khi còn là cậu bé, thầy biết rằng đa số người ta rời bỏ Âu Châu tìm đến Tân Thế Giới để tìm kiếm tiền bạc ở dãy núi Andes.

Dãy núi trùng trùng điệp điệp chạy dọc miền Nam Mỹ có những mỏ vàng, bạc. Hàng trăm người đã trở nên giàu có chỉ cần qua một đêm bằng việc tìm được vàng ở đó.

Tuy nhiên, Gioan chỉ quan tâm đến hai người Tây Ban Nha, những người không đi tìm vàng, nhưng họ tới đất mới để cứu các linh hồn. Họ đã làm điều tốt cho dân bản xứ này. Đó là Đức Tổng Giám Mục ở Lima, Turribius Alphonosus de Mogrovejo, ngài qua đời năm 1606. Kế đó là một nhà truyền giáo dòng Phanxicô, Cha Francis Solano, qua đời năm 1610. Ngoài ra có một cô gái bản xứ người Peru, cũng đạt tới sự thánh thiện, đó là Rose de Flores, Dòng Ba Đaminh, qua đời năm 1617. Một ngày kia, Gioan nói với cha Bề trên : Con ước được biết về những con người tuyệt vời này. Tiếc rằng con đến Lima sau khi họ đã qua đi hết rồi.”

Cha Bề trên đồng ý, rồi nhìn thầy dò ý: “Thầy Gioan, tôi muốn xin thầy một điều.” Thầy nói: “Thưa Cha, điều gì đó ?” Cha hỏi: “Thầy có khoẻ mạnh không ? Đầu gối thầy khỏi hẳn chưa ?”

Gioan ngạc nhiên về sự lo lắng của cha, thầy vui vẻ nói: “Cha đã cho con đi lên miền núi nghỉ ngơi hai tháng, và con đã không trở về cho đến khi vết thương lành hẳn. Con thực sự cảm thấy khoẻ mạnh. Và con yêu thích công việc cha trao cho con.” Cha Bề trên cảm thấy thoải mái: “Được, tôi tin thầy. Nhưng đừng cảm thấy buồn khi thỉnh thoảng có ngày nghỉ ngơi nhé. Thầy nghĩ sao, nếu mỗi tháng sẽ nghỉ vào ngày mùng 10 ?” Gioan rất cảm động vì sự đề nghị của cha. Thầy không muốn trở nên tu sĩ để hưởng đời sống dễ dãi, nhưng để làm việc phục vụ, cầu nguyện và sám hối, cầu cho các linh hồn được cứu rỗi. Tuy nhiên, không phải lo lắng gì Bề trên đã muốn thầy có một ngày nghỉ dành cho những nhu cầu riêng mình tháng. Vâng lời và nhân đức chính yếu, thầy nói giọng biết ơn: “Con cảm ơn cha Bề trên. Thật tốt nếu thỉnh thoảng có một ngày dành cho chính mình.”

Ngày nghỉ đầu tiên của thầy đúng vào ngày 10 tháng 2 năm 1624. Hôm đó, Đan Viện Thánh Catalina là nơi đầu tiên của các nữ Đan sĩ Đaminh được làm phép. Đêm hôm trước, thầy Gioan đã xếp đặt cho hai thầy khác trông coi người nghèo khi thầy đi vắng. Rồi sáng sớm hôm sau, thầy khởi hành đi tới Đan viện mới.

Khi cuốc bộ, tâm trí thầy miên man với nhiều tư tưởng. Điều chính là vấn đề các thánh ở Mỹ Châu. Thầy nhớ lại nhiều thế kỷ trước đây, Âu Châu có nhiều vị thánh. Rồi các nơi xa xôi ở Phi Châu và Á Châu cũng được chứng kiến các đấng thánh. Còn Mỹ Châu? Không nghi ngờ rằng Đức Tổng Giám Mục Turribius, Cha Francis Solano và Rose de Flores là các vị thánh, nhưng ba vị chưa đủ cho cả Tây Bán Cầu. Còn cần rất nhiều vị thánh để cứu các linh hồn ở đó.

Gioan nài xin: “Lạy Chúa! Hãy cho con trở nên một trong các vị thánh này. Hãy dạy con điều con phải làm để giúp đồng bào, và cho con sức mạnh để thi hành điều đó.” Các tư tưởng tràn ngập thầy đến nỗi thầy không biết mình đã tới tu viện Thánh Catalina rồi. Thình lình một bàn tay đặt nhẹ nhàng trên vai thầy làm thầy tỉnh lại. Thầy quay đầu nhìn xung quanh, một thầy da đen khoảng 45 tuổi, mặc áo dòng Đaminh đang đứng bên cạnh và mỉm cười rất thân thiện. Lập tức thầy biết đó là thầy Martino de Porres, một tu sĩ thánh thiện ở tu viện Thánh Đaminh, người mà mọi người đau ốm nghèo khó đều yêu mến thầy. Thầy Gioan vội nói: “Ồ thầy Martino, tôi không hy vọng được gặp thầy ở đây.” Thầy da đen mỉm cười: “Cha Bề trên bảo tôi tới đây. Thầy xem hôm nay là ngày tuyệt vời của Dòng. Đan viện dành cho các Nữ Đan sĩ Đaminh theo lời tiên đoán của Rosa đã trở thành hiện thực.”

Gioan gật đầu, thầm nghĩ mình may mắn được gặp thầy Martino và nói : “Còn sớm thầy Martino ạ ! Có lẽ chúng ta có đủ giờ để nói chuyện một chút, tôi có nhiều điều muốn nói với thầy: “Martino chỉ vào một chỗ trống nơi đó dẫn vào vườn của Đan Viện, nói: “Được rồi! Tôi nghĩ ở đó không ai quấy rầy chúng ta được.”

Thế là họ ngồi với nhau được nửa tiếng đồng đồ, không bị tiếng động ồn ào ở đường phố dội tới. Martino kê ra các tên của những người cần lời cầu… Gioan đáp: “Dĩ nhiên tôi sẽ cầu cho họ. Nhưng thầy Martino cũng nhớ cầu cho những kẻ khó nghèo đến tu viện Madalena mỗi ngày nhé.”