Khi Thatcher còn là một bác sĩ trẻ, anh đã làm việc ngày đêm để cải thiện sức khỏe cho bệnh nhân của mình. Nhờ nỗ lực siêng năng của mình, anh đã có đời sống tài chính kinh tế thoải mái, nhưng anh lại phải đối mặt với một vấn đề nội tâm.
Trong cuộc phỏng vấn với báo trực tuyến National Catholic Register, bác sĩ Thatcher chia sẻ rằng vào cuối những năm 1980 và đầu những năm 1990, ông là một bác sĩ chuyên về khoa tiêu hóa rất thành công, nhưng công việc của ông vẫn thiếu yếu tố tinh thần. Ông nói: “Nhiều bệnh nhân bệnh nặng đã chết khi tôi điều trị cho họ tại khoa chăm sóc đặc biệt và lúc đó tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc cầu nguyện cho họ hay suy tư về những gì đang xảy ra với họ về mặt thiêng liêng.”
Cuộc sống làm việc căng thẳng và áp lực mà Thatcher gặp phải đã làm tổn hại đến hai lĩnh vực, đó là đức tin và gia đình. Nhưng mọi thứ bắt đầu trở nên tốt hơn sau chuyến đi đến Mexico City. Bác sĩ Thatcher chia sẻ: “Khi đó tôi đang có cuộc chiến đấu nội tâm và tôi đã nhận ra cuộc sống có nhiều thứ trong cuộc sống hơn là những gì tôi đang làm. Thực tế là tôi đang chết trong tâm hồn.”
Và Thiên Chúa đã ban cho ông một cơ hội. Trong chuyến đi tham dự đại hội y khoa vào năm 1991, với sự trợ giúp của Đức Mẹ, tại đền thánh Đức Mẹ Guadalupe, ông đã trải nghiệm một điều và điều này đưa ông trở về hành trình đức tin.
Bác sĩ Thatcher chia sẻ: “Bên ngoài đền thờ, tôi nhận thấy tất cả những người nghèo, đơn sơ và thất học dường như rất hạnh phúc. Họ không có quần áo sang trọng, thức ăn ngon hay xe hơi sang, nhưng họ rất vui vẻ khi giao lưu với nhau. Trái ngược hoàn toàn với cuộc sống của tôi, có đầy đủ quần áo, thức ăn và xe hơi sang trọng, nhưng không hài lòng, và thực sự nó đã cuốn tôi đi.”
Ông kể tiếp, ông đã ở đó, “một người giàu có trong số những người nghèo nhưng hạnh phúc”, và bắt đầu khóc khi thấy tất cả những người đó “tràn đầy niềm vui, những người liên đới trong sự giản dị”, trong khi ông đang trải qua những vấn đề hôn nhân nghiêm trọng. Ông hiểu rằng mình phải thay đổi cuộc đời nhưng không chắc chắn phải làm thế nào.
Đến năm 1992, khi đọc cuốn nhật ký của Thánh Faustina “Lòng Thương xót Chúa trong tâm hồn tôi”, ông hiểu rằng chúng ta có giá trị “trong mắt Chúa, không phải vì những của cải thành công của thế gian, mà bởi vì chúng ta được tạo ra theo hình ảnh Người và giống Người.” Ông yêu thích sứ điệp Lòng Thương xót Chúa và ông bắt đầu nhận ra rằng Chúa yêu thương ông, không phải vì con người mà ông nghĩ mình phải trở nên như thế nhưng vì ông, vì chính con người ông trước mắt Thiên Chúa.
Theo bác sĩ Thatcher, khi tình yêu thương của Thiên Chúa tràn đầy chúng ta không thể giữ nó và chúng ta muốn chia sẻ nó với người khác. Vì vậy ông quyết định thành lập hội tông đồ giáo dân “Các Tông đồ Thánh Thể của Lòng Thương Xót Chúa”, dưới sự hướng dẫn của các tu sĩ dòng Hiến sĩ Đức Mẹ Vô nhiễm nguyên tội. Đây là một tổ chức tông đồ cung cấp các cuộc hội thảo và một chương trình học tập có hướng dẫn cho các cộng đồng cầu nguyện bao gồm việc học hỏi Kinh Thánh, Giáo lý của Giáo hội Công giáo và Nhật ký của Thánh Faustina. Hiệp hội cũng cổ võ “Chầu Thánh Thể, cùng với lần hạt Lòng Chúa Thương xót cầu nguyện cho các bệnh nhân và những người hấp hối. Hiệp hội thực hiện nhiều việc bác ái khác, bao gồm gửi các vật liệu y tế và giáo dục cho người nghèo trên khắp thế giới và các chăm sóc trong các nhà tù.
Bác sĩ Thatcher khuyến khích lần hạt Lòng Chúa Thương xót cầu nguyện cho những người bệnh nặng và lưu ý rằng ” hiện diện với mọi người là một phúc lành khác và một công việc tuyệt vời khác của lòng thương xót.” Ông nói thêm: “Có rất nhiều cơ hội bị bỏ lỡ để giúp đỡ những người hấp hối về mặt thiêng liêng khi tôi đang hành nghề y, nhưng điều an ủi tôi khi biết rằng những lời cầu nguyện của tôi” bây giờ giúp đỡ họ.
Bác sĩ Thatchet nhấn mạnh rằng với tư cách là bác sĩ, điều rất quan trọng là phải “đưa đặc tính Công giáo vào công việc của chúng tôi”, điều này thậm chí còn “quan trọng hơn việc điều trị vật lý mà chúng tôi đưa ra”. Ông nhận định: “Bệnh nhân không phải là những cơ thể có nhiều bộ phận để nghiên cứu, để thực hành; bệnh nhân có tâm trí, thể xác và linh hồn, và họ được tạo ra để ở với Chúa và ngợi khen Người trên thiên đàng mãi mãi.”
Bác sĩ nói rằng nếu có thể quay lại những ngày trước như là một bác sĩ, ông sẽ thích trở nên giống như thánh Giuse Moscati, một bác sĩ sống vào cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20, người đã “thực hiện các công việc thương xót thể xác và tinh thần, cho thấy một người chăm sóc sức khỏe lý tưởng là như thế nào.”
Đức tin của bác sĩ Thatcher đã lớn dần theo năm tháng và ông đã trải qua những biến cố khác nhau giúp ông cảm thấy sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời mình. Vào tháng 11 năm 1996, một trong những con trai của ông, John Paul, khi đó mới 15 tháng tuổi, đã suýt chết khi người ta tìm thấy em bé trôi nổi trong hồ bơi của nhà. Bryan, cậu con trai lớn 11 tuổi gọi cho ông và báo rằng John Paul bị chết đuối. Người ta thấy em bé nằm úp mặt trong hồ bơi và khi vợ bác sĩ vớt cháu lên thì cháu đã tím tái và mạch không đập nữa.
Bác sĩ Thatcher nhận ra rằng do sự bất cẩn của mình, đã mở cửa của hồ bơi trước khi rời khỏi nhà, mà tai nạn đã xảy ra. Ngay lúc đó ông cảm thấy đức tin của mình bị thử thách. Ông nhớ lại những gì được nghe tại một hội nghị về sự tín thác vào Chúa Giê-su. Ông hiểu ông phải tín thác, và nghĩ đến câu chuyện của tổ phụ Abraham và Isaac, ông đã cầu nguyện và xin vâng theo ý Chúa. Tất cả mọi điều Thiên Chúa của sự sống muốn, ông vui lòng vâng theo.
Trên đường đến bệnh viện, mạch của bé John Paul đập trở lại. Em bé đã hồi phục dần dần trong bệnh viện và được xuất viện sau hai ngày. Ngày nay John Paul đã trở thành một thanh niên khỏe mạnh 25 tuổi. (ACI Prensa 9/12/2020)
Hồng Thủy – Vatican News