Nửa đêm bên chân Mẹ

Nửa đêm bên chân Mẹ

Nơi vùng đất truyền giáo Vĩnh Lộc này, sau cơn mưa đêm, ít người qua lại, con đường ướt loáng và không khí trong lành lạ thường. Gió đêm mang hơi đất ẩm, dưới ánh đèn vàng mờ, Mẹ vẫn hiền từ, lặng lẽ.

Người đi làm về khuya, mồ hôi còn vương áo, vẫn ghé dừng đôi phút. Anh xe ôm dựng chiếc xe cũ, chị công nhân với túi vải bạc màu… ai cũng mang nỗi niềm riêng, rồi cùng tìm về ánh mắt dịu hiền của Mẹ.

Có đôi vợ chồng trẻ bảo: nhiều lúc chới với, tâm hồn trống rỗng, không biết bấu víu đâu. Nhưng ngồi trước Mẹ, nhìn ánh nến leo lét, họ lại thấy bình an, như có bàn tay âm thầm đặt lên vai nhủ rằng: “Con còn Mẹ đây, đừng sợ.”

Giữa đời mưu sinh chật vật, chỉ một phút đứng lại trước Mẹ, bao lo toan như lắng xuống. Mẹ là Stella Maris – Ngôi Sao Biển – vẫn sáng trên bầu trời đời ta, dẫn dắt những phận người nhỏ bé tìm về hướng bình an.

Chẳng cần lời cầu nguyện trau chuốt, chỉ một hơi thở dài, một cái cúi đầu, Mẹ cũng hiểu. Đêm nay, tôi cũng thầm khấn hứa. Giữa cái se lạnh sau mưa, lòng chợt nhẹ, như có ai cầm đèn soi lối. Miễn còn Mẹ, chúng ta sẽ không lạc bước.

“Kìa ai dong duổi đường gió bụi, gánh sầu thương mệt mỏi hai vai. Về đây nấp bóng Sao Mai, về đây quên lãnh những ngày truân chuyên.” (Vinh Hạnh)

tiendethuong@

CHIA SẺ / SHARES:
0Shares

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *