Tình Yêu: dấu hiệu của người Kitô hữu

 

Tình Yêu: dấu hiệu của người Kitô hữu

 

Có một câu chuyện được kể rằng: “Một lần nọ, Tổng Giám Mục Anh giáo Usher, trong một chuyến hải hành, chẳng may bị chìm tàu nơi bờ biển Ái Nhĩ Lan. Sau nhiều giờ liền lang thang trên bờ biển trong cảnh lạnh lẽo và đói khát, ông ta tìm đường vào thành phố.

Vào tới thành phố, ông ta gặp được một người cũng thuộc hàng giáo phẩm. Quá đỗi vui mừng, ông ta tự giới thiệu mình là một Tổng Giám Mục và xin được trợ giúp.

Vị hàng giáo phẩm kia thuộc tuýp người thận trọng nên nghi ngờ. Bất thình lình, ông ta đưa ra một câu hỏi để thử nghiệm con người mà ông ta nghi ngờ là mạo danh, rằng, “Sách Thánh dạy có bao nhiêu điều răn?”. Vị Tổng Giám Mục có một câu trả lời rất thú vị, “Tôi có thể làm cho ông hài lòng, rằng tôi không phải là kẻ mạo danh. Thưa ông, Sách Thánh dạy có mười một điều răn”.

Vị hàng giáo phẩm sau một phút ngạc nhiên bèn chế nhạo ông Tổng Giám Mục: “Ông sai rồi, sách Thánh mà tôi đang đọc chỉ ghi có mười điều răn thôi”. Nghe thế, ông Tổng Giám Mục bèn trả lời, “Điều răn thứ mười một chính Chúa Giêsu đã dạy và được ghi chép lại trong sách tin mừng Gioan, rằng “Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau; anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em”. (nguồn: internet).

**

Vâng, kể từ khi nguyên tổ Adam và Eva phạm tội, tình yêu thương giữa con người với con người không còn là một tình yêu hiệp nhất “tuy hai mà một, tuy một mà hai”. Adam đã không còn nhìn Eva như là “xương bởi xương tôi, thịt bởi thịt tôi”. Cặp mắt của ông đã nhìn “chiếc xương sườn” của mình chỉ là một sự áp đặt mà Thiên Chúa đã tự “cho ở với ông”. Và kết quả là tình yêu giữa Adam và Eva trở thành pháo đài của sự đố kị, vị kỷ và ganh tị.

Sự đố kị, vị kỷ và ganh tị nó đã “tông truyền” đến người con của hai ông bà, hậu quả là một thảm kịch đã xảy ra. Người anh Cain đã ra tay giết chết người em mình là Abel.

Nguyên nhân chính dẫn đến thảm kịch đó chính là vì tình yêu thương đã không còn trong tâm hồn Cain, nơi tâm hồn ông chỉ còn ngự trị sự ganh ghét và hận thù.

Thật vậy, khi tâm hồn không còn tình yêu thương  thì sự ganh ghét, hận thù sẽ chiếm ngự. Và hậu quả của nó, đó là sự chết chóc. Câu chuyện gia đình ông Giacóp đã cho chúng ta thấy viễn cảnh tăm tối đó. Không ai có thể nghĩ rằng, họ, những người anh em của Giuse, cũng chỉ vì đố kỵ và ganh tị mà đã trở thành những kẻ đi buôn người…

***

Trong những ngày Đức Giêsu còn tại thế, Ngài cũng đã phải chứng kiến chính những người môn đệ của mình rơi vào vòng xoáy của sự ganh tị và vị kỷ. Các ông, tuy là những người môn đệ cùng một Thầy, nhưng lại không có được tình yêu của kẻ đồng môn.

Không ai có thể hiểu được vì sao các môn đệ lại tranh cãi nhau xem ai là người lớn hơn cả và tại sao hai người con ông Dêbêđê là Giacôbê và Gioan lại “muốn Thầy thực hiện cho hai anh em một người được ngồi bên hữu, một người được ngồi bên tả Thầy, khi Thầy được vinh quang”!

Phải chăng các ông đã quên lời giáo huấn của Đức Giêsu, rằng “Không có tình yêu nào cao quý hơn tình yêu, người liều mạng sống vì người mình yêu”?

Trước một thực tại như thế, Đức Giêsu đã dậy cho các ông một bài học về tình yêu thương.

Hôm đó, trong bối cảnh của một buổi tiệc mừng lễ Vượt Qua, và trong lúc các môn đệ còn đang băn khoăn về một kẻ trong nhóm họ phản bội, Đức Giêsu lên tiếng “Hỡi anh em là những người con bé nhỏ của Thầy…”.

Vâng, có thể nói, những lời Đức Giêsu đã gọi các môn đệ như thế, đã nói lên cái nhìn thấu suốt của Ngài về các ông. Là những tập hợp của nhiều cá tính, họ cần phải được học cách yêu thương.

Cách yêu thương họ cần học đã được Đức Giêsu minh họa qua cử chỉ rửa chân cho họ trước đó. Hôm đó, nhìn những người môn đệ của mình, Ngài đã nói với họ bằng những lời đầy tha thiết, “Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau, anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em”.

****

“Thầy ban cho anh em một điều răn mới là anh em hãy yêu thương nhau..” Vâng, quả là mới, mới ở chỗ “phẩm chất” của điều luật.

Thật vậy, luật xưa đã dạy “Hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù” nhưng với luật của Đức Giêsu, thì “Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho kẻ ngược đãi anh em”.

Người xưa dạy rằng, “kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân – cái gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác”, nhưng luật Chúa Giêsu, thì “tất cả những gì chúng con muốn người ta làm cho mình, thì chính các con cũng hãy làm cho người ta..”(Mt 12,12).

Và kìa, cái mới ở đây, chính là, con người làm ra điều luật là người đã dám thực thi điều luật một cách tuyệt đối. Trên đồi Golgotha, cái chết của Đức Giêsu đã chứng minh điều đó.

*****

Hôm đó, kết thúc lời truyền dạy, Đức Giêsu nhấn mạnh, rằng, “Mọi người sẽ nhận biết anh em là môn đệ của Thầy ở điểm này: là anh em có lòng yêu thương nhau”.    

Vâng, với các môn đệ xưa cùng với những tín hữu tiên khởi, họ đã làm cho mọi người nhận biết họ là môn đệ của Chúa Giêsu qua việc: “Đồng tâm nhất trí… hợp nhất với nhau và để mọi sự làm của chung” (Cv 2, 44-46).

Với chúng ta hôm nay, hãy tự hỏi lòng mình, chúng ta sẽ làm gì để “mọi người nhận biết (mình) là môn đệ của Chúa Giêsu”?

Phải chăng là đi nhà thờ, là xưng tội và rước lễ, là lần hạt mân côi? Vâng, không sai. Nhưng, sẽ là tốt hơn, nếu trong cuộc sống thực tế hàng ngày, chúng ta chính là “nhân tố” làm cho “láng giềng thân thiết… anh em hòa thuận… vợ chồng ý hợp tâm đầu”.

Tại sao? Thưa, bởi, vì đó chính là điều làm “đẹp lòng Chúa và người ta” (x. Hc 25, 1)

Có ai, khi đã làm-đẹp-lòng-Chúa-và-người-ta, mà lại không làm cho “mọi người nhận biết mình là môn đệ của Chúa Giêsu”?

Petrus.tran