Trang Thơ: Chiều tím ngày xưa

 

 

Chiều xưa tím ngắt khoảng trời 
Mây đen che phủ, đất trời thảm thương
Theo con suốt cả dặm trường
Cùng lên núi Sọ, con đường khổ đau 

*
Mẹ – Con tình nghĩa ân sâu
Bây giờ trong cảnh âu sầu biệt ly
Thương con, biết nói câu gì!
Xin được phó thác, đâu gì đẹp hơn 

*

Không than, chẳng trách giận hờn 
Âm thầm Mẹ chịu, trong cơn hiểm nghèo
Trên Thánh giá, Chúa chịu treo
Thân hình tan nát, cheo leo một mình

*
Con Mẹ nào có tội tình
Mà sao phải chịu cực hình này đây
Lòng Mẹ vẫn mãi tràn đầy
Thương con nhiều lắm, thân nầy xác xơ
*
Thế nhân sao quá hững hờ
Để cho lòng Mẹ bây giờ khổ tâm
Thương con, Mẹ để trong tâm
Cắt lòng, xé ruột âm thầm chịu thay 

*

Xác con Mẹ ẵm trong tay 
Nước mắt tuôn chảy, tràn đầy thân con
Lòng Mẹ đau đớn héo mòn
Con yêu của Mẹ chẳng còn nữa đâu! 

*
Gôn-gô-tha đó lặng sâu
Như cùng với Mẹ thảm sầu lệ rơi
Tình Mẹ vẫn mãi sáng ngời
Yêu thương nhân thế, loài người chúng con 

VINH SƠN HOÀI THANH

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *