I. Bậc sống khô khan tội lỗi
2. Sống tự chế, tiết độ
Nỗi đau thương Nguyễn Du đặt để cho nàng Kiều mới là một, bởi nàng Kiều xót xa thương cho cuộc tình dang dở, đớn đau vì bị dập vùi đời hoa chốn thanh lâu. Nhưng vẫn còn sự thanh cao của tâm hồn, tấm lòng báo hiếu làm niềm an ủi. Xem như số phận cao xanh đã an bài, thử luyện tâm lòng thuần khiết bậc nhi nữ tài hoa. Còn chị, nỗi đau thương vò võ trong lòng xé nát tâm can, đau đớn hơn bội lần. Nỗi đau của linh hồn hướng về ơn cứu độ nhưng lại thấy mình vô cùng bất xứng, thân trầm trong bể tục đam mê dâm loạn. Nghe lời Người mời gọi “Sám hối!” lại càng thêm thấm thía, nỗi đau ngỡ khôn cùng
“Mặt sao dày gió dạn sương
Thân sao bướm chán ong chường bấy thân?”
Thế nên lòng chị hằng đau đớn khắc khoải như “người con hoang” trong dụ ngôn Người giảng dạy. Chị quyết tâm, thu hết can đảm đứng lên làm một cuộc trở về. Chị đắn đo suy nghĩ, cân nhắc và cả tính toán mình phải làm gì khi đến gặp Người trong bối cảnh đó. Chắc hẳn để có sức làm được như lòng muốn, chị phải cầu nguyện, để cho đôi dòng lệ ăn năn ướt dầm gối lẻ đời tội nhân sám hối nhiều lần. Trước khi đủ sức khóc cho mảnh đời nhơ nhớp mình trước mặt Người và bao người. Chị ra đi cầm theo bình bạch ngọc, gia sản quí giá nhất của đoạn đời buôn phấn bán hương. Bình bạch ngọc giờ này làm chứng cho tiến trình tâm linh của chị, làm chứng cho tấm lòng dứt khoát từ bỏ đàng tội lỗi.
Chị đến gặp Người “đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.”
Ra đi đến tìm gặp Người chị dứt bỏ lại quá khứ, và bất cần cả hiện tại không biết mọi sự sẽ diễn tiến ra sao. Bất cần cả con người chị với bình bạch ngọc trên tay, nó cũng làm chứng về con người xấu xa của chị. Trước bao người đang theo dõi chị bằng cặp mắt tò mò xoi mói, cả khinh bỉ và lên án. Nội tâm chị trào dâng cảm xúc thôi thúc tin vào Đấng có quyền tha tội, “Này anh, anh đã được tha tội rồi” (Lc 5,17-26). Lòng thiết tha cảm mến Đấng thẳng thắn tuyên bố với những người xét nét “Sao các ông này lại ăn uống với bọn thu thuế và quân tội lỗi?” rằng “Tôi đến không phải để kêu gọi người công chính, mà để kêu gọi người tội lỗi sám hối ăn năn” (Lc 5,30-32).
Và chị hiểu rõ duy nhất một điều là tỏ lòng sám hối của chị với Người, một tấm lòng dày vò tan nát. Cho Chúa Giê-su biết chị thật lòng yêu mến Người, một tình mến xuất phát từ niềm tin. Chị hằng giữ lấy lời Người nơi trái tim chị và xem như ngọc quý, quý hơn cả bình bạch ngọc kia. Đôi môi từng ngọt lời rủ rê ong bướm giờ câm lặng không thốt ra lời nào, nhưng hành vi và suối lệ đã nói lên tất cả. Những nỗi niềm thổn thức của một tâm hồn từng bị đời xô đẩy rồi bỏ rơi, hụt hẩng, nay lại được Thiên Chúa của tổ tiên đoái đến. Sau đôi bờ mi đẫm lệ lòng thống hối, chị thấy ánh mắt gọi mời đầy bao dung, chứa chan thương cảm không bến bờ nhìn chị. Người không hề kinh tởm chị như họ, vẫn để cho nước mắt chị từng giọt, từng giọt rơi xuống ướt dầm đôi chân thánh.
Cho nước mắt trào dâng sám hối hòa với chút lòng cậy trông thành châu ngọc tẩy trôi quảng đời phấn bụi hồng nhan, hàn gắn lành lặn vết thương tim con người tội lỗi. Chị không nói, không hát nhưng nước mắt thành cánh nhạc rơi bài ca yêu mến Đấng khoan nhân. Sự thổn thức, nức nở thành giai điệu du dương lạ lùng của tình yêu sám hối, làm nhẹ lòng vị Quan Tòa Chí Công. Chị buông thả mái tóc từng làm say đắm lòng kẻ thích trăng hoa, đem lau chân Người, bày tỏ tất cả lòng suy phục kính tôn. Bản nhạc thăng lên cung điệu diệu kỳ, hương tôn thờ tỏa thơm ngây ngất. Tất cả bầu không gian bị nhốm uế của dục tình dâm loạn, bây giờ bị sụp đổ tan hoang bởi hành vi kính cẩn cúi xuống in lên bàn chân Chúa Giê-su những nụ hôn trìu mến, thể hiện trọn lòng yêu kính.
Dầu thơm đổ ra, quá khứ tội lỗi đớn đau kia vỡ tan tành, không gian ướp ngọt ngào hương thơm thanh khiết, thay thế thứ hương tình rủ rê ong bướm đi vào hư vong. Có thể niềm tin của chị lúc đó chưa đủ sức tin và hiểu chị sẽ được Người tha thứ tội. Nhưng một linh hồn tội nhân như chị còn biết bám víu vào đâu khi đã bị đời lên án, nếu không bám vào Thiên Chúa của đức tin đang nhìn chị đầy thương cảm. Và chị phó thác… cậy trông…!
Niềm tin của chị tuy bé nhỏ nhưng dường trưởng thành hơn niềm tin của các thánh Tông Đồ lúc đó.
Kết quả đức tin mang lại hơn cả lòng chị ước mong, những người công chính cũng phải ngỡ ngàng. Bình bạch ngọc chứa đựng dầu thơm thế tục, bằng chứng cho tội lỗi của chị đã được Người giúp chị đổ đi. Ngay sau đó được đong đầy lại ân sủng tình thương xót Chúa “Vì thế tôi nói cho ông hay, tội của chị rất nhiều nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều… Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.”