Ngày 4 tháng 9 Chân phước Ca-ta-ri-na Ra-cô-ni-gi Trinh nữ (1486-1547)

Ngày 4 tháng 9
Chân phước Ca-ta-ri-na Ra-cô-ni-gi
Trinh nữ (1486-1547)

Tiểu sử

Chị Ra-cô-ni-gi chào đời vào năm 1486 tại Pi-ê-môn-tê thuộc miền Bắc ngước Ý, và là con gái duy nhất trong một gia đình thợ thủ công có nhiều con trai. Khi ấy vùng Pi-ê-môn-tê rơi vào tình cảnh thật bi thảm do sự xâm lăng của nước Pháp dưới các triều vua Sác-lơ VIII năm 1494, vua Lu-i XII năm 1499 và vua Phăng-xoa I với cuộc chiến Ma-ri-nhăng năm 1515. Cuộc đời của chị được ghi dấu bằng những sự kiện đặc biệt. Trước hết là tình trạng nghèo đói vào thời thơ ấu và sau đó là sự đau khổ trong tâm hồn.

Ngay từ lúc năm tuổi, người ta nhận thấy chị Ra-cô-ni-gi có lòng khao khát mãnh liệt ơn cứu rỗi các linh hồn và sống kết hợp với cuộc thương khó của Ðức Ki-tô. Chị làm nghề kéo sợi để kiếm sống. Trong công việc này, chị luôn tìm được sự trợ giúp cho những lời cầu nguyện của mình.
Cũng giống như thánh Ca-ta-ri-na Xi-ê-na, chị Ra-cô-ni-gi được ban cho những đặc sủng kỳ diệu như : đính hôn thiêng liêng, in dấu thiêng liêng, đối thoại nội tâm ; dù không biết chữ, chị vẫn có thể đọc sách một cách lạ lùng, và chỉ đọc kinh thần vụ mà thôi.

Năm 28 tuổi, chị lãnh tu phục Dòng Ba Ða Minh nhưng chị vẫn còn gặp khổ đau, vì người ta nói chị là phù thủy và các chị em đối xử với chị một cách ngờ vực. Năm sau, vì động lòng trắc ẩn trước những nạn nhân xấu số của chiến tranh, chị đã dâng tặng cả thân xác và linh hồn mình để cầu nguyện cho những người đã hy sinh trong cuộc chiến tại Ma-ri-nhăng. Từ đó cho đến cuối đời, chị phải chịu đựng nhiều đau đớn vì bệnh tật và bị vu khống.

Tuy nhiên, chị vẫn có những người bạn nổi tiếng và có thế lực như hầu tước Mông-phe-rát, sử gia Píc Mi-răng-đôn là người viết tiểu sử của chị, và, đức cha Cơ-lốt Xây-xen – giám mục Mác-xây và tổng giám mục Tu-ri-nô. Nhưng các tu sĩ Ða Minh không có thiện cảm với chị nên đã từ chối trách nhiệm linh hướng cho chị trong một thời gian dài. Chị nói : “Tôi được kết hợp với Chúa Giê-su, Người sẽ săn sóc tôi ; các vị bề trên của dòng không phải không quan trọng đối với tôi. Nhưng chính vì tình yêu Thiên Chúa mà tôi đã lãnh lấy tu phục, chứ không phải vì họ. Chúa Giê-su là niềm hy vọng của tôi.”

Cuối cùng các tu sĩ Ða Minh rút lại các đánh giá sai lầm về chị và cử cha giải tội đến với chị. Nhưng chị đã phải rời bỏ Ra-cô-ni-gi và qua đời trong cảnh lưu đầy ở Ca-ra-ma-nhô. Chị được an táng trong một giáo đường của các enh em Ða Minh ở Ga-rét-xi-ô. Ðức giáo hoàng Pi-ô VII đã chuẩn y việc tôn kính chân phước Ca-ta-ri-na Ra-cô-ni-gi năm 1810.

Lời nguyện : Lạy Chúa là niềm hy vọng của chúng con, Chúa đã ban cho chân phước Ca-ta-ri-na trở nên sung mãn nhỡ những ân huệ thiêng liêng và sự hiện diện của Ngài tràn đầy trong tâm hồn người. Nhờ lời cầu bầu của người, xin cho chúng con biết hiến mình cho cho Ðức Ki-tô như Người đã tự hiến mình trên thập giá để cứu chuộc chúng con. Chúng con cầu xin

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *