Thánh Gioan Masias
*.*
Nội dung
Chương IV: Hành trình về hướng Tây
Chương V: Thành phố của các vua chúa
Chương VI: Người con của Thánh Đa Minh
Chương VII: Người giữ cửa tu viện
Chương VIII: Các vị thánh của Mỹ Châu
Chương IX: Người bạn cần được giúp đỡ
Chương X: Các bạn mới của Thầy Gioan
Chương XI: Cánh cửa mở đón niềm vui
Chương XII: Thầy Gioan an nghỉ
Chương XIII: Từ biệt tu viện Madalêna
Chương XIV: Vị anh hùng Mỹ Châu
*.*
Chương XI: Cánh cửa mở đón niềm vui
Vài tuần sau đó, vài gia đình ở Lima nhận ra rằng con trai họ có những thay đổi lạ lùng. Các cậu bây giờ quan tâm, thích thú việc học, đặc biệt môn Latinh. Chúng dậy sớm và đi giúp lễ. Chúng biết trọng kính cha mẹ và thầy giáo, không còn lang thang vớ vẩn trên đường phố hay phá phách làng xóm. Thực ra, như có một phép lạ xảy ra. Nhiều gia đình thầm tạ ơn Chúa vì ân huệ này. Tuy nhiên, khi các cậu tuyên bố chúng muốn trở thành linh mục thì cha mẹ trở nên lo lắng. Đó là điều quá sức họ tưởng nghĩ tới.
Thuyền trưởng Michael de Espina nhiều lần tự hỏi mình, có phải chăng thầy Gioan Masias là người đã làm cho Luis và bọn trẻ phá phách trong làng thay đổi chăng? Hơn thế nữa, Luis còn năn nỉ để được gia nhập tu viện thánh Madalena với anh nó nữa. Cuộc sống đó thật khó khăn nhưng nó lại thích như thế. Lần kia, ông bảo mình rằng ta sẽ tự hỏi thầy Gioan về việc này.
Thuyền trưởng Michael tới tu viện vào ban trưa khi tu viện đầy người hành khất. Thầy Dionysius de Vilas, phụ tá thầy Gioan đang phát thực phẩm cho người nghèo ở cổng, nhưng ông không thấy thầy Gioan đâu cả. Ông nghĩ chắc thầy còn ở trong tu viện, phục vụ các linh mục đau yếu và anh em vì họ không muốn ra cổng để chờ đợi.
Theo thông lệ, ông đi qua cửa bên cạnh vì các thầy cho phép ông dùng cửa hành lang, rồi ông ngồi đợi ở hành lang. V́ không đủ kiên nhẫn, ông định đi vào phòng dài chỗ thầy Gioan tiếp các khách đặc biệt, thì ông đột ngột đứng lại. Cách đó không xa, có một nhóm người đang ngồi bên cạnh một cái bàn gỗ, mọi sự đều sạch sẽ và ngăn nắp. Nét mặt ai nấy đều hớn hở. Cảnh đó không làm ông ngạc nhiên bằng khi thấy thầy Gioan đang quỳ trước một vị linh mục già và đang múc thức ăn vào đĩa cho ngài, rồi tiếp tục đi sang linh mục khác cũng cùng thái độ như vậy. Ông tự nghĩ thầy ấy đâu cần phải quỳ gối như vậy. Thực sự không cần tí nào. Bất chợt ông nhớ lại lần nói chuyện với thầy trước đây. Thầy nói rằng lý do thầy quỳ và cho người nghèo khó ăn vì thầy không chỉ nhìn thấy người nghèo khó, nhưng là Chúa Kitô. Vài phút sau, Gioan trở lại gặp ông. Người cha đem những tin bất ngờ về Luis cho thầy. Thầy lắng nghe và khuôn mặt ngời sáng khi nghe tin Luis muốn vào tu viện thánh Madalena.
Khi ông Michael định ra về, thầy Gioan đi tới cổng tu viện nơi cả hàng trăm người bơ vơ, người đói khổ đang đợi thầy. Cái đói về phần xác đã được thoả mãn, giờ đây họ cần được nuôi sống linh hồn. Thầy Gioan dạy giáo lý cho họ, và tất cả đều tỏ vẻ vui mừng khi nghe bài học ý nghĩa về Bí Tích Rửa Tội. Khuôn mặt thầy Gioan ngời sáng khi giải thích cho họ rằng nhờ Bí Tích Rửa Tội, họ được trở nên con Thiên Chúa. Dù họ là người nghèo, trước mắt của Cha trên Trời, họ là những con cái rất yêu dấu của Ngài.
Sau giờ giáo lý, thầy Gioan đi tới nhà nguyện. Đây là thói quen, thầy dành hai giờ buổi chiều để gặp Chúa, nói với Chúa về các khó khăn của mọi người với Chúa Giêsu Thánh Thể. Thời giờ này rất quí báu đối với thầy, vì mọi khó khăn, thử thách thầy đều trình bày với Chúa và xin Chúa dẫn dắt. Lời cầu của thầy không phải luôn là lời khấn xin, nhưng cũng luôn là lời Tạ Ơn. Thí dụ như mới đây, Alonso đã nghe lời thầy, không đi Tây Ban Nha để tìm may mắn, nhưng anh ta và vợ anh đã làm ăn khấm khá với tiệm bánh. Gioan cầu nguyện: “Tạ ơn Chúa đã rất nhân lành với Alonso. Xin Chúa tiếp tục chúc lành cho đôi vợ chồng này.” Khi thầy cầu cho người làm bánh, thấy không quên một trường hợp khác là thương gia Don Francisco, người đã không nghe lời thầy ngăn cản, đã đi Tây Ban Nha. Chỉ vài ngày sau thì đã có tin về tới Lima rằng tàu của ông đã bị cuốn vào trận bảo, vỡ ra từng mảnh ở bờ biển Panana, và tất cả đã chết chìm không còn một mạng, thầy Gioan khẩn khoản: “Lạy Chúa xin cho người thương gia đáng thương này được an nghỉ muôn đời. Nếu Don Francisco còn bị giam nơi luyện ngục, xin hãy để con chịu đau khổ thay cho ông, con xin đền tội thay cho ông ta.”
Thời giờ trôi qua, Gioan chìm đắm trong lời cầu và một sự kiện tuyệt vời xảy ra, Thiên Chúa đã để ngoài luật tự nhiên là cho phép thân xác khiêm hạ của thầy được nổi cao trên mặt đất tới ngang tượng thánh giá trên bàn thờ. Phép lạ này đã được một số các cha và các thầy từng chứng kiến khi họ vào nguyện đường cầu nguyện riêng.
Một đêm kia khi cậu Luis de Espina, bấy giờ là một tập sinh được lệnh đi tới nhà nguyện kiếm một cuốn sách cho vị giáo tập. Cậu bé 14 tuổi sợ hãi vì biết rằng có một người chết đang đặt nằm ở đền thánh, đó là ông Don Pedio de Castilla, một đại ân nhân của Dòng, và lễ nghi an táng sẽ được cử hành ngày hôm sau.
Cậu bé Luis chưa hề bao giờ thấy người chết và cậu cũng chẳng muốn xem nữa. Cả người cậu trở nên cứng đờ khi nghĩ rằng mình phải vào nguyện đường thanh vắng một mình để tìm cuốn sách. Cậu có thể làm gì bây giờ ? Cậu đến tu viện thánh Madalena để được học hành và tu luyện thành linh mục. Cậu biết rằng đức vâng lời là điều quan trọng nhất của một tu sĩ. Giờ đây cậu đang thực hành việc vâng lời đó.
Cậu đọc lời cầu ngắn xin phù giúp, rồi thắp một ngọn nến và bắt đầu ra đi. Hành làng còn tối tăm vì chưa tới giờ đọc kinh sáng, và các thầy còn đang ngủ. Cậu bé đã đi tới cánh cửa dẫn vào gian thánh, cậu ngừng lại một cách sợ hãi, thở một hơi thật dài, đẩy cửa đi vào nhà nguyện tìm cuốn sách. Mọi sự hoàn toàn yên lặng, cậu bé liếc nhìn chiếc quan tài đặt ở dưới chân bàn thờ rùng mình. Đúng, đó là chiếc quan tài bằng gỗ mun lộng lẫy, với sáu ngọn nến cao đang cháy chập chờn. Trong quan tài đó, chính là Don Peloro một người chết trong cẩm bào hoàng gia.
Luis nhìn quan tài một lúc, rồi cậu bước đi tiếp. Cuốn sách? Không biết nó ở đâu đây ? Nhưng cậu không thể đi xa hơn bước nào, vì trái tim cậu tự nhiên như đứng lại, vì cậu cảm thấy như có ai, hay có gì đang di động. Sợ hãi đến bất động, cậu cố đưa cây đèn cầy soi vào bóng tối. Thình lình, cậu thấy một bóng người mặc áo dòng đang lơ lửng trên đầu cậu. Cây đèn cầy không đủ sáng để nhìn ra bộ mặt của ai, nhưng cậu thấy rõ đôi ban chân. Hai cái chân đang lơ lửng trong không khí.
Luis dán mắt nhìn cái bóng đang ở trên không, rồi thình lình thét lên: “Con ma! Hồn ma Don Pedro.” Rồi cây nến trên tay cậu bị tắt và cậu lảo đảo ngã xuống nền đá cứng. Thế rồi, nguyện đường rơi vào yên lặng. Lúc này những ngọn nến cạnh quan tài chập chờn soi cả hai cái bóng bất động. Don Pedro trong quan tài và cậu tập sinh nằm bất tỉnh trong bộ áo dòng.
Vì tiếng kêu khủng khiếp của Luis đã vang xa, tới tai vài tu sĩ đang đi tới nhà nguyện cầu nguyện trước giờ kinh sáng. Khi họ thấy cậu bé, họ lo lắng và tự hỏi điều gì xảy ra, vì lúc đó là giờ lặng ngặt.
Một người hỏi: “Thầy Luis có gì vậy ?” Nhưng không một tiếng trả lời. Họ nhận ra Luis đã bất tỉnh nhân sự. Điều có thể giúp cậu là đem xuống nhà liệt và gọi bác sĩ. Trên đường đi mỗi người đều thắc mắc về lý do nào đã làm cậu bé khoẻ mạnh như thế ngất xỉu! Phải mất cả tiếng đồng hồ sau, Luis mới trả lời được những câu hỏi của cha Francis de Avendano. Cậu nhìn thấy một cái bóng lơ lửng trên không, gần cây thánh giá ở trên bàn thờ chính. Và điều đó đã làm cậu kinh hoảng. Cậu nói thêm: “Con thấy đôi bàn chân. Và đó chính là người chết ?”
Cha Francis tuyên bố: “Sai rồi, không phải người chết. Đó là thầy Gioan Masias xuất thần.” Rồi cha tiếp: “Khi cha Bề trên nghe sự thật về điều này, ngài sẽ nhớ lại điều tôi đã cảnh giác trước.”
Cha Bề trên nhớ lại những gì đã biết, ngài nghiêm nét mặt với thầy Gioan: “Thầy Luis rất yếu, chính thầy đã làm cho Luis kinh hoàng trong đêm qua, vì thế thầy nên xin lỗi Luis.”
Thầy canh cổng Gioan tràn nước mắt khi thầy phủ phục dưới chân cha Bề trên: “Con chưa có lời xin lỗi Luis, bây giờ con phải làm gì ?”
Cha Bề trên im lặng. Cha rất cảm động vì sự thống hối chân thành của thầy Gioan. Thật khó để ra hình phạt cho người tu sĩ thánh thiện này, nhưng bổn phận là bổn phận, vì thế cha vẫn nghiêm nghị, thầy sẽ đền tội bằng cách ăn chay trong một tuần, chỉ có bánh và nước lã mà thôi. Trong tương lai, thầy phải khoá cửa lại một mình trong nhà nguyện, để không tu sĩ nào có thể vào và bị kinh hoàng như thế nữa. Lúc này thầy hãy cầu nguyện cho Luis, vì thầy ấy đang trong sự sợ hãi trầm trọng.
Thầy Gioan vâng theo điều cha Bề trên dạy, nhưng tâm hồn nặng trĩu, không phải vì hình phạt nặng thầy phải thực hiện nhưng vì cảm thấy mình đã lỗi phạm đến đức ái đối với anh em. Thầy tự bảo, mình phải đi gặp Luis, tội nghiệp cậu bé ! Mình phải làm cái gì hơn nữa, chứ không phải lời xin lỗi mà thôi.
Thế là thầy đi cầu nguyện cho Luis và sau đó tới nhà liệt, thầy thấy Luis vẫn còn lo sợ và bị dao động, nhưng chẳng có biết gì về thầy hết.
Thầy nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao con sợ quá vậy ? Con không biết rằng thầy ở trong nhà nguyện tối qua hay sao ?” Cậu bé lắc đầu. Rồi cậu có vẽ xấu hổ kể cho thầy biết câu chuyện xảy ra nỗi sợ của mình. Thầy kinh sợ vì xác chết, hòm người chết, về mồ mả. Nói tóm, cậu sợ tất cả những gì thuộc về người chết. Vì thế cậu chắc chắn rằng Don Pedro, người chết là nguyên nhân sự bất tỉnh của cậu chứ không phải thầy, thầy Gioan mỉm cười khi nghe cậu bé nó. Thầy hỏi: “Tại sao lại sợ chết, Luis ? Còn mồ mả là cái cửa mở vào thế giới niềm vui, con phải biết như thế!”
Thế là thầy tiếp tục nói về sự vinh quang của kẻ chết, vẻ đẹp của thế giới vô hình đến nỗi thầy tập sinh quên hết lo sợ. Chưa bao giờ thầy được nghe nói về sự chết đẹp đẽ và ý nghĩa như vậy, đặc biệt đối với các tu sĩ, sự chết là quá tuyệt vời cho những kẻ đã từ bỏ cha mẹ, bạn hữu và mọi sự đời này vì danh Chúa.”
Gioan ôn tồn: “Trong thời gian tới con sẽ được nghe về một cái chết. Thực sự một vị thánh sẽ chết ở đây Luis ạ, cả con và thầy sẽ được thấy những phép lạ xảy ra.” Đôi mắt Luis mở tṛn xoe. “Một vị thánh hả? Ai vậy thầy Gioan? Và khi nào vị thấy ấy sẽ chết?” Thầy canh cổng mỉm cười: “Con có nhớ ngày 3 tháng 11 năm 1639 không ?”
Cậu bé gật đầu, dĩ nhiên cậu nhớ ngày đó. Nhưng ai sẽ tắt thở ngày đó và ai là người mà Gioan tin là thánh.