Lúc 11 giờ sáng ngày 12 tháng 12 theo giờ Rôma, Đức Thánh Cha đã cử hành Lễ Ðức Mẹ Guadalupe tại Đền Thờ Thánh Phêrô.
Trong bài giảng, Đức Thánh Cha ứng khẩu nói bằng tiếng Tây Ban Nha như sau:
Trong Phụng vụ hôm nay, có ba từ, ba ý tưởng nổi bật: đó là sự quảng đại, phước lành và hồng ân. Và, khi nhìn vào hình ảnh của Đức Trinh Nữ Guadalupe, phần nào chúng ta cũng thấy một sự phản ánh của ba thực tại: quảng đại, phước lành và hồng ân.
Quảng đại, vì Chúa luôn trao ban chính mình một cách hào phóng, luôn ban một cách dư dật. Ngài không biết liều lượng. Ngài để cho mình được “đo lường” bằng sự kiên nhẫn của mình. Chính chúng ta – do bản chất của chúng ta, do những giới hạn của chúng ta – mới biết đến nhu cầu cần phải có các hạn ngạch. Ngược lại, Ngài tự ban phát chính mình một cách dồi dào, và hoàn toàn. Và ở đâu có Chúa, ở đó có sự hào phóng.
Suy nghĩ về mầu nhiệm Giáng sinh, phụng vụ Mùa Vọng lấy ý tưởng hào phóng từ tiên tri Isaia. Thiên Chúa trao ban chính Ngài tất cả, như Ngài là, toàn bộ. Tôi thích nghĩ sự hào phóng là một “hạn chế” của Thiên Chúa. Ngài không thể hiến thân một cách khác không dồi dào dư dật.
Từ thứ hai là chúc phúc. Cuộc gặp gỡ của Đức Maria với bà Elizabeth là một sự chúc phúc, một phước lành. Chúc phúc có nghĩa là “nói tốt”. Và Thiên Chúa, từ trang đầu tiên của sách Sáng thế ký, đã làm chúng ta quen thuộc với phong cách nói tốt của Ngài. Từ thứ hai mà Ngài phán, theo Kinh thánh, là: “Và điều đó thật tốt”, “nó tốt”, “nó rất tốt”. Phong cách của Thiên Chúa là luôn luôn nói tốt, vì vậy nguyền rủa là phong cách của ma quỷ, của kẻ thù; phong cách của sự hèn hạ, không có khả năng cống hiến trọn vẹn chính mình, nhưng nói kiểu “độc địa”. Chúa luôn luôn nói tốt. Và Ngài nói điều đó với niềm vui, Ngài nói điều đó bằng cách cống hiến chính mình. Tốt. Ngài tự trao ban chính mình một cách dồi dào, nói tốt, và chúc phúc.
Từ thứ ba là hồng ân. Hai thực tại dư dật, và chúc phúc, là một hồng ân, là một món quà. Đó là một món quà được ban cho chúng ta trong Đấng là tất cả mọi ân sủng, Đấng là tất cả, tất cả mọi thần tính: trong Đấng Đầy Ân Sủng. Một món quà được ban cho chúng ta nơi Mẹ là Đấng “đầy ơn phúc”, “Đấng được đầy ơn sủng”. Đấng Đầy Ân Sủng đầy ân sủng tự bản chất và Đấng đầy ơn phúc đầy ân sủng nhờ được chúc phúc: đây là hai tham chiếu mà Kinh thánh chỉ ra. Đối với Mẹ, Kinh Thánh nói: Mẹ “được chúc phúc giữa những người phụ nữ”, “đầy ân phúc”. Chúa Giêsu là Đấng mang những ân phúc ấy đến.
Và khi nhìn hình ảnh Mẹ chúng ta đang trông đợi Đấng Đầy Ân Sủng, Đấng đầy ơn phúc đang trông đợi Đấng Đầy Ân Sủng, chúng ta mới hiểu được phần nào sự dồi dào dư dật, và sự chúc phúc. Và chúng ta hiểu món quà này, món quà của Thiên Chúa, Đấng đã tự hiến cho chúng ta trong sự phong phú tự bản chất của Con Chúa, trong sự phong phú của Mẹ Người, nhờ ân sủng. Đó là món quà Thiên Chúa trao ban cho chúng ta như một phước lành, nơi Đấng đầy ơn phúc tự bản chất và Đấng đầy ơn phúc nhờ ân sủng. Đây là món quà mà Thiên Chúa ban cho chúng ta và Ngài không ngừng muốn làm nổi bật trong quá trình mặc khải.
“Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc” – “Em là Mẹ Thiên Chúa là Đấng nhờ Người chúng ta được sống, Đấng ban sự sống, Đấng chúc phúc”.
Hôm nay nay khi chiêm ngắm hình ảnh của Mẹ chúng ta, chúng ta có thể “đánh cắp” từ Thiên Chúa một chút phong cách mà Ngài có: đó là quảng đại, hào phóng, “nói tốt”, không bao giờ nguyền rủa, và rồi biến cuộc sống của chúng ta thành một món quà, một món quà cho tất cả mọi người. Xin cho được như thế.
Source:Vatican News