Thơ: Dưới ánh trăng ngời

 

 

Dưới ánh trăng ngời

 

Chỉ như một giọt sương đêm

Chỉ như một nhánh liễu mềm ven sông

   Đời tôi hoa cỏ nội đồng

Thế mà Chàng đã hết lòng yêu tôi

   Theo tôi suốt cuộc nổi trôi

Chàng quen thầm lặng bên tôi từng giờ

   Còn tôi, một ả tình vờ

Khi vui, bỏ mặc người chờ trong đêm

   Rồi khi vàng võ lem nhem

Tựa hồ chú ngựa đã quen đường về

   Tôi về rũ bỏ u mê

Chàng dang tay đón thỏa thuê đợi chờ

   Tình Chàng như sóng vỗ bờ

Chẳng hề chê cát hững hờ dối gian

   Sóng ôm bờ cát miên man

Cho dù cát mãi tính toan hững hờ.

   Chàng ơi! Thiếp, ả tình vờ

Như dòng nước đục, lững lờ tháng năm

   Hôm nay lòng thiếp ăn năn

Con tim thức tỉnh, biết Chàng thậm yêu

   Chàng yêu, yêu thiếp thật nhiều

Yêu cho đến nỗi tiêu điều xác thân

   Đường xưa thập giá lê chân

Lưỡi đòng ai nỡ xuyên tim Chàng rồi?

   Đêm nay dưới ánh trăng ngời

Vần thơ như có lệ rơi hai hàng

   Thơ này thiếp muốn tặng Chàng

Chút tình trễ muộn, xin Chàng đừng chê!

                             Vũ Thủy