Thánh Gioan Masias – Các bạn mới của Thầy Gioan

Thánh Gioan Masias

*.*

Nội dung

Lời mở

Chương I: Cậu bé chăn chiên

Chương II: Cuộc hành trình

Chương III: Tai nạn ở Seville

Chương IV: Hành trình về hướng Tây

Chương V: Thành phố của các vua chúa

Chương VI: Người con của Thánh Đa Minh

Chương VII: Người giữ cửa tu viện

Chương VIII: Các vị thánh của Mỹ Châu

Chương IX: Người bạn cần được giúp đỡ

Chương X: Các bạn mới của Thầy Gioan

Chương XI: Cánh cửa mở đón niềm vui

Chương XII: Thầy Gioan an nghỉ

Chương XIII: Từ biệt tu viện Madalêna

Chương XIV: Vị anh hùng Mỹ Châu

*.*

Chương X: Các bạn mới của Thầy Gioan

Không cần chờ đợi lâu thầy Gioan hiểu rằng đó là các linh hồn đau khổ trong luyện ngục. Nhờ lòng Chúa thương xót, đôi mắt nhân loại của Gioan được nhìn thấy họ, nhìn nỗi đau khổ và sự khát khao được lên Thiên đàng của họ. Thầy nhanh chóng đáp:“Các bạn của tôi, tôi sẽ cố gắng cứu giúp các bạn. Tôi sẽ dành cho các bạn mọi công nghiệp, lời cầu và chịu đau khổ của tôi.” Cả đám người trong đêm tối đồng thanh kêu lên: “Xin Chúa chúc lành cho thầy Gioan, và những ai nhớ đến chúng tôi.”

Thầy Gioan chìm đắm vào Kinh Mân Côi. Các linh hồn vẫn còn hiện ra với thầy. Họ đã có sự thay đổi nhiều. Sự đau đớn và cô đơn không còn hiện trên mặt các linh hồn này nữa. Họ được tắm trong ánh sáng vinh quang, Gioan suy nghĩ các món nợ các linh hồn ấy đã trả xong, và bây giờ họ xứng đáng vào Thiên đàng. Rồi thầy lại chìm sâu vào cầu nguyện. Chẳng bao lâu, mọi người ở tu viện Madalena hiểu rằng thầy Gioan luôn cầu nguyện, giúp đỡ các linh hồn. Một việc thực hành mà thầy quả quyết rằng đó là sự giúp đỡ to lớn cho những người đau khổ vô hình. Thầy dâng hằng trăm lần những lời cầu nguyện ngắn khi đang làm việc để cầu cho họ. Nhất là thầy dâng Thánh Lễ Misa. Đó là lời cầu tuyệt vời nhất. Không ngày nào qua đi mà thầy không kết hiệp với linh mục dâng lễ, van xin Chúa trên trời, nhờ công nghiệp của Chúa Giêsu, thương đến linh hồn nơi luyện ngục.

Ngày qua ngày, người ta kháo với nhau về những việc phi thường thầy Gioan đã thực hiện để cứu giúp cả người giàu lẫn người nghèo. Trong số đó có, một thanh niên tên là Alonso Martin de Orrelana, đang sống ở Lima, nhưng chưa trở nên giàu có như những người Tây Ban Nha khác. Lúc này chàng có ý định đi Tây Ban Nha để thiết lập việc buôn bán. Nhưng trước khi nghĩ tới việc ra đi, chàng tới gặp thầy Gioan để xin phép lành. Chàng nói : “Hai ngày nữa tàu của con sẽ nhổ neo tại Callao. Xin thầy cầu cho chuyến đi được bình an, và con sẽ kiếm thêm được lợi tức!” Gioan liếc nhìn Alonso, chàng khoảng hơn 30 tuổi, và rõ ràng chàng là một người hiền lành thật thà, không có sự gian dối. Và đúng thật chàng đi để kinh doanh. Vì thế Gioan không ngần ngại cho lời khuyên: “Đừng đi nữa, không có gì là may mắn đâu”. Alonso không thể tin lời đó. Đừng đi nữa sau khi chàng đã vất vả mấy tuần lễ chuẩn bị mọi sự, và chật ních người cùng đi. Chàng nói cách buồn sầu: “Con không hiểu thầy nói gì, ông Don Francisco cũng đi, và nhiều nhân vật quan trọng khác cũng đi, chắc là phải tốt thôi”. Thầy Gioan ngẫm nghĩ: Ông Don Francisco cùng đi nữa sao ? Alonso gật đầu: “Dạ vâng, và thầy biết ông ấy đi cho việc kinh doanh. Con muốn được làm quen với ông và có lẽ ông sẽ giới thiệu con với những bạn bè giàu có của ông ở Tây Ban Nha. Thầy xem, con chỉ làm với những người tốt.”

Lần nữa, Gioan lắc đầu: “Hoãn chuyến đi và nói Don Francisco hoãn nữa. Làm ơn đưa tin này cho ông ấy nội ngày hôm nay.”

Nỗi vui mừng của Alonso xẹp xuống khi nghe những lời này. Chàng muốn giải thích thêm nhưng không nói thêm được nữa. Nhìn thấy chàng quá thất vọng, Gioan an ủi: “Đừng nản nếu con muốn có cuộc sống tốt, hãy đầu tư tiền bạc ở Lima này. Mua một cửa tiệm nhỏ và mở tiệm bánh. Rồi xem may mắn sẽ thay đổi tất cả?”

Lời nói của Gioan chẳng làm mát lòng Alonso phần nào. Chàng chẳng biết nghề làm bánh. Có lẽ tốt hơn nen đi Tây Ban Nha với ông Don Francisco với một số người khác. Chàng đến để xin thầy Gioan ban phép lành, nhưng không những không nhận được phép lành, thầy lại còn bảo chàng trở lên người làm bánh. Bất ngờ chàng trẻ kêu lên: “Cầu cho con thầy ơi! Ma quỉ đang cố gắng thuyết phục con chống lại ý nghĩ của thầy ?

Gioan mỉm cười, thầy biết trong lòng cuộc giằng co xảy ra trong lòng người bạn, thầy trả lời: “Thầy cầu cho con. Có một điều thầy xin là con hãy đi ngay tới nhà Don Francisco và nói ông ta không thể làm cuộc hành trình này. Con có bằng lòng đi không ?”

Người thanh niên thở dài: “Dạ được, nếu đó là điều thầy muốn.”

Thật lạ, sự thất vọng của Alonso tan biến hoàn toàn khi anh đi tới nhà Don Francisco. Vừa tới nơi, anh thấy buồn cười là tại sao có một điều là mình chẳng bao giờ nghĩ tới. Vợ anh, Gertrude là một người nấu ăn giỏi, trong khi đó mọi người đều có nhu cầu phải ăn uống. Không có lý do gì rằng cả hai vợ chồng không thể mở ra một tiệm bánh. Dĩ nhiên ban đầu chỉ là một tiệm nhỏ chỉ bán bánh, nhưng sau này có thể mở rộng với nhiều thứ hàng khác, và rồi có thể thành chỗ buôn bán lớn hơn. Chàng thầm nghĩ cách thích thú: “Mình sẽ về và nói với Gertrude ngay, chắc cô nàng sẽ rất thích nữa. Nhýng chàng sực nhớ mình phải vào nói với Don Francisco như lời thầy Gioan. Chàng đi ngay tới nhà Don Francisco và nói ông ta hoãn cuộc hành trình. Chàng thầm cầu nguyện: Xin Chúa giúp con nói sao cho vừa lòng ông ta, con chắc rằng Don Francisco cũng sẽ được những may mắn, nếu ông biết nghe lời khuyên nhủ của thầy Gioan.”

Ngay chính lúc Alonso bước vào tiệm của Don Francisco, tại tu viện thánh Madalena, thầy Gioan gặp một người khách đặc biệt, đó là thuyền trưởng Michael de Espina. Ông ta đến để nói với thầy về 2 đứa con trai của mình, đó là Anthony và Luis, thuyền trưởng nói với thầy: “Con đã cầu nguyện trong nhiều năm để Chúa ban cho 2 đứa con được ơn gọi làm tu sĩ. Giờ đây, con nghĩ Chúa đã nghe một phần lời cầu đó. Anthony nói rằng nó muốn tới thánh Madalena để học làm tu sĩ, còn Luis thì không. Gioan cười: “Vì thế mà Luis làm ông lo lắng ư ?”

Michael trả lời: “Lo lắng ? Thật khó nói. Nó không học hành, cứ bạn bè với nhóm trẻ ngoài đường. Ăn mặc lếch thếch, và không ai bảo được. Khi nói nó đi về nhà học hành, nó chỉ cười. Tôi vừa mới thấy bọn trẻ trèo cây trong vườn ăn trái của thầy. Có 5 đứa cả thảy, và nếu thầy không muốn nó phá phách thì…”

Thầy mỉm cười. Thầy cảm thấy thằng bé không phải là đứa độc ác, chỉ vì thiếu suy nghĩ và kinh nghiệm thôi, nhưng thầy cũng biết ơn những gì thuyền trưởng cho biết. Người đàn ông thực sự lo lắng, vì đứa trẻ làm mất thanh danh cho gia đình, thầy nói: “Đừng lo lắng quá về nó, có lẽ chúng ta sẽ đi tới vườn ăn trái và bảo chúng.”

Thuyền trưởng thở dài : “Thằng bé chỉ chịu thay đổi bằng cái gì nữa chứ không phải lời nói mà được.”

Thầy trả lời: “Cầu nguyện nữa chứ, mà sao, thằng bé lên mấy rồi?” Ông bố thở dài: “13 tuổi và nếu thầy ở trong hoàn cảnh con, thầy sẽ đồng ý rằng đó là tuổi khó dạy và tồi tệ nhất ?” Thầy Gioan bảo đảm rằng thầy sẽ gặp Luis. Rồi chào thuyền trưởng và đi gặp thầy Dionysius nhờ thầy coi cổng thay cho một lát để có thể đi thăm vườn cây ăn trái.

Vườn cam ở gần tu viện, vì thế chỉ cần vài phút là tới. Vừa mở cổng, thầy đã nghe thấy những giọng cười vui vẻ của Luis và các bạn bè. Khi chúng luân phiên leo trèo trên cây cối, thầy thầm nghĩ mình sẽ nói gì với bạn trẻ đây : “Lạy Chúa ! Xin giúp con có lời nói hữu ích cho chúng.” Chẳng cần một lời hay một cơ hội để nói chúng. Khi chúng nhìn thấy vị tu sĩ trong bộ áo dòng, Luis và các bạn đã ngưng ngay trò chơi. Một đứa báo động: “Tốt hơn chúng mình ra khỏi đây ngay kẻo thầy trở nên nổi giận dữ.” Luis cười: “Chúng mình đâu có làm hại gì đâu. Ngoài ra, thầy dòng làm gì được chúng ta ? Thầy chỉ là người giúp việc. Đừng sợ, để xem thấy ấy làm gì với mình !”

Cả bạn trẻ tuột xuống đất để gặp thầy, có chút sợ hãi, trừ Luis. Cậu bé, này đã từng nghe doạ nạt, la mắng ở nhà quen rồi. Để tỏ ra can đảm, cậu ta còn hái một trái cam ở ngay một cành thấp trước mặt và lộ ra vẻ vô tội. Cậu vui vẻ nói: “Chào thầy, một ngày đẹp trời thầy nhỉ ?”

Thầy Gioan mỉm cười: “Đúng thế, một ngày đẹp.” Và ngồi xuống cái ghế dài cạnh đó. Bọn trẻ chờ đợi thầy Gioan sẽ la mắng chúng vì đùa nghịch trong vườn cam chăng ? Vài phút qua, mọi đứa đều ngạc nhiên, cả Luis nữa. Vì thầy Gioan chẳng làm gì hơn là ngồi và mỉm cười. Sau cùng, Luis hỏi thầy : “Thầy nói gì đấy ? Thầy có muốn chúng con giúp thầy hái cam không ? Thầy lắc đầu : “Không, cám ơn. Nhưng thầy có một việc. Thầy nghĩ có thể lúc nào đó chúng con có thể giúp thầy, này nhé, thầy lo lắng về một người bạn trẻ của thầy.”

Luis vểnh tai : “Nó trẻ thế nào, mấy tuổi ?” Thầy nói : “Có lẽ nó 13 tuổi”. Luis nói : “Nó bằng tuổi con.” Thầy mỉm cười: “Thực hả ?” Luis đáp : “Con sinh năm 1624 và năm nay là 1637. Tên con là Luis de Espina, nếu thầy muốn.” Thầy Gioan xem rất hài lòng về những lời này. Thầy nhỏ nhẹ : “Con sinh năm 1624. Tới năm 1724 thì con bao nhiêu tuổi ?” Lúc này bạn trẻ quên hết nỗi lo sợ, chúng tu họp gần thầy. Câu hỏi này làm chúng cười. Một đứa nói: “Lúc đó nó đâu còn sống nữa.” Đứa khác nói: “Nó đã chết mất rồi !”

Luis nhìn vào trái cam đã ăn hết nữa, nói cách thách thức: “Lúc đó là con 100 tuổi và cũng chết mất rồi.” Thầy nói tiếp: “Được rồi. Vậy đến năm 1824 thì con bao nhiêu tuổi?” Lúc này thì Luis bật cười. Nó không thể nghĩ nó có thể sống tới 200 tuổi. Nó thừa nhận: “Con sẽ chết vào năm 1824, và bị vùi dưới mồ.” Thầy vặn: “Vậy linh hồn con ở đâu ?”

Cả bọn trẻ cười lớn: “Con đoán nó lên Thiên đàng.” Thầy nói: “Chắc không? Các con đã làm việc chăm chỉ để chuẩn bị xứng đáng để được lên Thiên đàng không ?” Lúc này cả 6 cặp mắt nhìn chằm vào thầy Gioan và tỏ vẻ bối rối. Thầy đứng lên mỉm cười: “Đừng lo nghĩ quá. Thầy chỉ hỏi câu hỏi đơn giản. Chúng con xem, thật là tốt nếu đôi khi chúng ta nghĩ tới tương lai, tới năm 1724 và 1824 và tương tự như thế. Đôi khi thầy nghĩ thầy phải làm việc tốt bao nhiêu có thể.” Lúc này thầy cố làm đẹp lòng Chúa, và cứ thế để trở nên thói quen. Hi vọng sau khi chết sẽ được lên Thiên Đàng.

Lúc này thấy bạn trẻ đều trong tình trạng lúng túng và xấu hổ. Thầy hỏi nếu chúng muốn tới nhà bếp để có chút ăn trưa ? Hay là để xem tu viện. Lúc này Luis nói: “Con thích xem tu viện lắm có lẽ…”

Gioan hỏi: “Có gì đó ? Con cần gì… ?” Cậu bé nhăn mày xấu hổ. “Con muốn xem phòng thầy, nơi thầy ngủ.” Thầy Gioan dẫn bọn trẻ qua những dãy hành lang yên tĩnh trong tu viện. Thầy mỉm cười nhẹ nhàng khi ngừng lại trước cửa phòng thầy nói: “Chẳng có gì để xem cả. Hãy nhìn đi Luis.”

Cậu bé đẩy cánh cửa. Đó là căn phòng nhỏ xíu, có một cửa, một cái giường trống dựng đứng vào vách tường. Chẳng có chiếu hay tấm vải gì, chỉ là một cái chăn màu xám đã cũ bọc lấy nó. Cách đó vài bước là một cái ngăn tủ chót để quần áo cho người nghèo. Đồ đạc còn lại chỉ là cái bàn và một cái ghế.

Các cậu bé im lặng nhìn quanh phòng. Thình lình Luis nắm lấy cánh tay thầy. Cậu tò mò: “Đây là cái gì? Bức tranh treo ở trên cái giường mà có ánh sáng đó?”

Đôi mắt thầy mở rộng: “Đó là bức ảnh Đức Mẹ bồng Chúa Hài Đồng Luis ạ. Chắc con biết rồi chứ?”

Cậu bé đỏ mặt: “Xin lỗi, con tưởng đó là các vị thánh.” Thầy nhẹ nhàng giải thích: “Đó là một vị thánh vĩ đại nhất, trên hết mọi thụ tạo Chúa dựng nên. Mẹ là người bạn tốt nhất của chúng ta. Và mẹ cho thầy bất cứ cái gì. Thầy xin Mẹ!”. Luis nhìn chăm chú vào bức ảnh. Đó là bức ảnh nhỏ, vẽ trên vải, màu vẽ đã mờ nhạt. Cậu lẩm bẩm một mình: “Mẹ ban cho thầy bất cứ cái gì thầy xin?” Thầy Gioan đáp: “Đúng vậy, khi thầy không còn thực phẩm và áo quần cho người nghèo, thầy đến đây và xin họ giúp để cho những người đến tu viện xin Luis này, Mẹ Thiên Chúa là một người bạn tuyệt vời.”

Bọn trẻ vẫn còn đứng và ngắm nhìn bức ảnh. Có gì đó ở bức ảnh hấp dẫn chúng. Khuôn mặt Mẹ nhân từ biết bao. Xem như Mẹ rất hài lòng với 6 đứa. Bạn trẻ vô cùng ngạc nhiên, vì thầy cầu nguyện cho bọn chúng: “Mẹ yêu dấu, con đem đến cho Mẹ các trẻ em mới này. Chúng muốn biết và yêu mến con Mẹ, xin Mẹ dạy chúng và ban cho chúng được ơn phúc trở nên thánh thiện.”