Thư gởi mẹ từ thiên đường

Thư gởi mẹ từ thiên đường

Gởi mẹ yêu dấu, người mẹ đau khổ của con. Hôm nay lễ Valentine, cũng là ngày tròn một năm con xuất hiện trên cuộc đời. Con tượng thai trong lòng mẹ vào một đêm mà ba mẹ chưa sẵn sàng cho đời sống hôn nhân. Mẹ vẫn vô tư làm việc và vui đùa trong những ngày sau đó. Để rồi hai tuần sau cái lúc mẹ hoang mang phát hiện ra sự hiện diện lạ kỳ của con trong cơ thể mẹ, mẹ tiễn con ra khỏi tử cung của mẹ sau nhiều đêm sống trong nước mắt. Giờ con đã là một thiên thần nhỏ trên Thiên Đường. Suốt thời gian ấm áp nằm im lặng trong lòng mẹ, con đã nghe rõ nỗi lo lắng và bế tắc tột cùng của mẹ. Cho mãi đến hôm nay, khi mẹ chưa thể nguôi ngoai nỗi đau mất con và mặc cảm tội lỗi, bao nhiêu người vẫn vô tâm dằn xé thêm nỗi đau của người mẹ tội nghiệp của con.

Buồn cười lắm mẹ ạ! Từ Thiên Đường, con nhìn thấy bao nhiêu người đang hăng hái hoạt động ủng hộ sự sống. Họ viết những bài lý luận dài lắm, họ đăng những hình ảnh rợn óc, để rồi họ vô tâm gọi đi gọi lại những người như mẹ của con là những người mẹ vô tâm, người mẹ ác độc…, vì họ nghĩ rằng đó là cách tuyên truyền hiệu quả. Nhan nhãn khắp nơi, ở đâu có nói về những đứa trẻ như con, thì họ đều dùng những từ xấu xa nhất để nói về người mẹ tội nghiệp của con. Họ nhân danh việc bảo vệ sự sống đấy, nhưng họ đâu biết họ đang vô tình giết chết những người mẹ từng ngày. Bao nhiêu người tự cho rằng mình biết xót xa thương các thai nhi, nhưng họ lại không đủ nhạy bén tình người để biết rằng mẹ còn thương con gấp ngàn lần họ. Họ không đủ nhạy cảm để hiểu mẹ đau khổ tột bậc như thế nào khi phải tiễn biệt con khỏi cung lòng mình. Trước khi tiễn con đi, mẹ đứng trước muôn ngàn bế tắc và khủng hoảng. Nếu không phải vì hoang mang tột độ, mất hết tỉnh táo vì không nơi bám víu, mẹ đâu có đi đến quyết định nông nỗi, để hôm nay chính mình vẫn ân hận không nguôi như vậy.

Hồi còn nằm trong lòng mẹ, con đã từng hy vọng tràn trề về ngày mình sẽ được cất tiếng khóc chào đời. Con đã muốn nói với mẹ rằng: mẹ đừng có lo! Những đau khổ và bế tắc mà mẹ đang mang một mình sẽ được giải quyết êm đẹp thôi, chỉ cần một chút trách nhiệm đạo đức của những người vẫn hằng bên mẹ. Con nghĩ ba con sẽ can đảm cùng mẹ lãnh trách nhiệm về con. Con nghĩ rằng, có chuyện gì đi nữa, ông bà ngoại cũng thương lấy hai mẹ con mình trước, chứ không ích kỷ yêu lấy cái tiếng tăm rởm của mình trước mặt chòm xóm. Con cũng nghĩ rằng ông bà nội sẽ cùng ba đón nhận con và thực hiện trách nhiệm máu mủ của mình, chứ không nhẫn tâm trút hết trách nhiệm lên một cô gái yếu đuối như mẹ, để rồi bình thản rút êm và thản nhiên nhìn nhận gia đình mình vẫn nề nếp. Con còn thấy có những người họ hàng, những người bạn thân… hay tâm sự và đi chơi với mẹ nữa. Trong suy nghĩ thật thà của con, con nghĩ họ sẽ dang rộng vòng tay nâng đỡ hai mẹ con đang cần bao bọc mọi bề, khi họ hay tin mẹ đang mang con trong lòng. Con đã từng cười thầm rằng mẹ lo lắng quá đáng. Dẫu rằng mẹ đã có lỗi khi đã không chừng mực trong tình yêu trước hôn nhân. Nhưng điều đó đâu phải là lý do đầy đủ để xoá bỏ đi một chân lý đạo đức này: việc bảo vệ con là trách nhiệm đạo đức của cả một cộng đoàn những người thân thiết quanh mẹ lận mà! Nhưng cuối cùng, tất cả những người thân yêu ấy đều không chìa tay ra với mẹ, dù chỉ một người cũng không. Con đã nghĩ sai về họ rồi phải không mẹ?

Ngày con rời mẹ ra đi, con nhìn mẹ đau khổ mất con, con mất mẹ, con buồn lắm. Con thừa nhận mẹ đã quyết định sai, nhưng con thương mẹ chứ không trách mẹ đâu, vì mẹ đáng thương hơn đáng tội. Cái giây phút đó, con hiểu rõ nhất con không phải là nạn nhân của sự vô tâm của mẹ, như người ta hay nói, mà thật ra là cả mẹ và con, hai con người đau khổ chúng ta, đều là nạn nhân của rất nhiều người đáng ra phải nâng đỡ mẹ: ba con, ông bà ngoại, ông bà nội, anh em và bạn bè thân thiết của mẹ… những người hôm nay vẫn thản nhiên nhân danh đạo đức để trách cứ chuyện quá khứ của mẹ con, mà không hề nhìn thấy phần thiếu sót trách nhiệm của mình đã khiến mẹ đi đến quyết định nông nỗi. Giá mà xã hội này nói nhiều hơn về trách nhiệm đạo đức của những người thân yêu của mẹ, mẹ nhỉ, chắc sẽ không có nhiều đứa trẻ phải xa mẹ sớm như con nữa đâu.

Mẹ biết không, ở bên Chúa mỗi ngày, con đã từng hỏi Chúa nghĩ gì về chuyện của con. Chúa kỳ ghê, chẳng trả lời thẳng gì cả mẹ à! Chúa chỉ kể cho con nghe việc Chúa tha thứ cho người đàn bà tội lỗi để bà sửa đổi, việc Chúa đưa lên Thiên Đàng một người suốt đời trộm cắp, nhưng chỉ ăn năn phút cuối. Chúa còn kể cho con nghe chuyện Chúa chữa lành tên đầy tớ của một sĩ quan Roma, vốn là kẻ thù của dân tộc Chúa nữa… Chúa kể cho con nghe nhiều chuyện lắm. Chuyện gì Chúa cũng đặt việc cứu vớt một con người đau khổ lên trên, vì nó quan trọng hơn mọi thứ tội lỗi quá khứ, nó quan trọng hơn mọi luật lệ hay danh tiết xã hội. Chúa còn nói là không có một nguyên tắc đạo đức nào khiến chúng ta bỏ rơi một con người trong đau khổ, vì họ là công trình tạo dựng tuyệt vời mà Chúa đã dựng nên để được sống hạnh phúc. Nếu những người thân yêu của mẹ biết hiểu nỗi đau của mẹ và cứu những con người bế tắc như mẹ trước, thay vì chỉ biết yêu tiếng tăm và hư danh của họ mẹ nhỉ. Nếu vậy thì giờ con đã được ba tháng tuổi, đi nhận xì lì đầu năm với mẹ rồi. Chắc vui lắm!

Trần Thái, SDB – CTV Vatican News

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *