Tôi đứng trên triền dốc nhìn bình minh trải dài trên thảm cỏ, bình minh phất phới sau hàng cây, tia nắng đầu ngày trong trẻo, chiếu tỏa xuống nhân gian.
Tôi đứng lặng nhìn và hồi tưởng đến vạt nắng sau hè ngày xưa. Trong vạt nắng hình bóng Cha tôi lồng lộng trên cánh đồng bát ngát, dáng mẹ tôi lom khom. Bức tranh ấy khắc sâu vào đầu tôi, đậm nét, không gì có thể tẩy xóa.
Rồi tôi quày quả ra đi, bình minh năm ấy tiễn tôi vào tận sâu thẳm, nơi hiếm khi tôi có cơ may đón tia nắng đầu ngày. Tôi nhận chìm mình trong vùng cực thánh của trần gian. Tôi nhấn sâu mình trong dòng chảy của nguồn ơn cứu rỗi và cứ tưởng…
Thời gian đủ cho tôi nhận ra, chốn có thể làm cho con người trở thành cực thánh nhất là giữa những bề bộn trần gian. Lắm khi té ngã, rồi đứng dậy kiếm cách lao về phía trước, mỗi lần lao được về phía trước bằng tình yêu và sự khoan dung là một lần đặt được bước chân vào nơi cực thánh.
Ngồi đây bên trong cánh cửa khép hờ dõi mắt nhìn tia nắng đầu ngày đang lên cao. Phút bình yên, quang cảnh xung quanh bình yên, tôi hít thở sâu lòng chìm vào tĩnh lặng. Có những khoảnh khắc đậu bên đời, khoảnh khắc chầm chậm bước để suy tư về giọt nắng đầu ngày và cảm tạ giọt nắng đầu đời Ngài đã chiếu rọi vào sâu thẳm tâm hồn tôi.
Xin tạ ơn, xin mãi mãi vang khúc tạ ơn…!
Tieu Ho