Giáo Hội tuyên chân phước cho một thiếu nữ đã dành cuộc đời ngắn ngủi của mình để yêu thương những người nghèo khổ và bị thiệt thòi

1. Khi gặp các tù nhân, Đức Phanxicô nói ‘tất cả chúng ta đều mắc sai lầm’

Đức Thánh Cha Phanxicô đã tiếp đón một nhóm tù nhân và cựu tù nhân tại Vatican vào cuối tuần, lắng nghe câu chuyện của họ và đưa ra những lời khuyên, bao gồm cả việc dặn họ phải luôn tiến về phía trước và yêu cầu giúp đỡ khi họ cần.

Phát biểu với nhóm này trong cuộc họp ngày 22 tháng 10 tại nhà khách Santa Martha của Vatican, Đức Thánh Cha Phanxicô nhấn mạnh tầm quan trọng của việc can đảm thực hiện bước đầu tiên để hoàn thiện bản thân. Ngài nói: “Trong cuộc sống, luôn phải có một bước đầu tiên”.

Theo một nghĩa nào đó, “mỗi bước đều giống như bước đầu tiên, nghĩa là các bạn cần đổi mới và luôn tiến về phía trước”. Ngài nhấn mạnh rằng: “Khi cảm thấy cần phải thực hiện một bước nào đó, nghĩa là tôi vẫn cảm thấy mình cần phải cải thiện cuộc sống của mình, sắp xếp nó tốt hơn, ngay cả trong trường hợp có ai đó đã khuyến khích bước đi đầu tiên đó”.

Đức Phanxicô lưu ý rằng đôi khi, một người có thể muốn thực hiện bước đầu tiên đó, nhưng họ không biết phải làm gì, và trong những trường hợp này, ngài nói rằng điều quan trọng là phải cầu nguyện và cầu xin Chúa giúp đỡ “bởi vì tôi không biết làm thế nào để làm điều đó một mình”. Ngài nói “đây là một lời cầu nguyện chân chính”.

Điều quan trọng là thực hiện từng bước nhỏ mỗi ngày, và nhấn mạnh rằng “những bước nhỏ và bước lớn đều quan trọng trong cuộc sống. Chúng ta phải có can đảm để thực hiện chúng, hoặc ít nhất là nhờ ai đó đi cùng chúng ta trong việc thực hiện chúng, hoặc dạy chúng ta cách thực hiện chúng, bởi vì đôi khi chúng ta không biết phải làm gì, không biết phải gõ cánh cửa nào”.

Trong những khoảnh khắc này, khi cánh cửa hoặc con đường đúng đắn xem ra không rõ ràng, “Chúa sẽ ban cho chúng ta cơ hội và nghị lực để thực hiện. Hãy tin tưởng.”

Nhóm các tù nhân đã gặp Đức Thánh Cha Phanxicô đều đang thụ án hoặc đã thụ án trong các trung tâm do cộng đồng Don Benzi ở Vasto, tỉnh Chieti, và ở Termoli gần Campobasso điều hành.

Đây không phải là lần đầu tiên giáo hoàng tiếp đón các tù nhân đến Vatican.

Đức Thánh Cha Phanxicô kết thúc bài phát biểu ngắn gọn của mình, cám ơn các tù nhân đã đến và chia sẻ câu chuyện của họ, nói lên hy vọng rằng kinh nghiệm của họ trong cuộc sống, dù đau đớn đến đâu, “sẽ có kết quả, nó sẽ giống như những hạt giống được gieo trồng rồi lớn lên và phát triển; rằng nó sẽ giống như một cơn bệnh tuy dễ lây lan, nhưng nó sẽ khỏi”.


Source:Crux

2. Giáo Hội tuyên chân phước cho một thiếu nữ đã dành cuộc đời ngắn ngủi của mình để yêu thương những người nghèo khổ và bị thiệt thòi

Chân phước mới nhất của Giáo Hội Công Giáo là Sandra Sabattini, một phụ nữ 22 tuổi, người đã cống hiến hết mình để giúp đỡ người nghèo và người tàn tật trước khi cô bị một chiếc xe ô tô lao qua cán chết vào năm 1984.

Cô được phong chân phước vào ngày 24 tháng 10 tại Nhà thờ Rimini ở miền bắc nước Ý.

Theo dự kiến ban đầu, thánh lễ phong chân phước, đáng lẽ diễn ra vào tháng 6 năm 2020. Tuy nhiên, do đại dịch coronavirus, thánh lễ đã bị hoãn lại cho đến hôm 24 tháng 10 vừa qua và được cử hành bởi Đức Hồng Y Marcello Semeraro, Tổng trưởng Bộ Phong Thánh.

Sự thánh thiện của Sabattini bao gồm việc “mở lòng mình để chia sẻ với những người rốt cùng, đặt toàn bộ cuộc sống non trẻ trên trần thế của mình vào việc phụng sự Thiên Chúa, được tạo nên bởi lòng nhiệt thành, sự đơn sơ và đức tin tuyệt vời,” Đức Hồng Y Semeraro nói trong Thánh lễ.

Đức Hồng Y nhấn mạnh rằng: Người phụ nữ trẻ “đã cho những ai cần sự tiếp đón mà không cần phán xét, bởi vì cô ấy muốn loan báo tình yêu của Chúa”

Cô sinh viên y khoa trẻ vừa bước ra khỏi xe trên đường đến buổi họp nhóm của Cộng đồng Giáo hoàng John XXIII thì cô và một người bạn bị xe tông. Cô được đưa đến bệnh viện, nơi cô hôn mê 3 ngày trước khi qua đời vào ngày 2 tháng 5 năm 1984.

Ba ngày trước khi vụ tai nạn xảy ra, Sabattini đã viết trong nhật ký của mình: “Cuộc sống đang phát triển, đang đập theo nhịp thở đều đặn không phải là của tôi, cuộc sống đang rất sống động bởi một ngày bình yên không phải của tôi. Trên đời này không có thứ gì là của bạn cả”.

“Sandra, hãy nhận ra! Tất cả là một ân sủng mà ‘Đấng ban tặng’ có thể can thiệp khi nào và như thế nào tùy thánh ý Ngài. Hãy quan tâm đến ân sủng được trao cho bạn, làm cho nó đẹp hơn và đầy đủ hơn cho khi đến khi thời gian đến”.

Sandra Sabattini lớn lên ở bờ biển Adriatic của Ý. Cô được rửa tội một ngày sau khi sinh, vào ngày 20 tháng 8 năm 1961. Khi cô được bốn tuổi, gia đình cô chuyển đến thành phố Rimini, giáo xứ do chú của cô, một linh mục Công Giáo điều hành.

Cô đã phát triển lòng yêu mến Chúa khi còn là một đứa trẻ, và cô thường mang theo một tràng hạt một chục kinh trong bàn tay nhỏ bé của mình.

Nhớ lại năm lên bảy tuổi, một trưởng trại cho biết: “Tôi thường quan sát cô ấy khi cô ấy vào nhà nguyện một mình, tay kia cầm một con búp bê và một tay cầm tràng hạt. Cô quỳ ở chỗ cuối cùng và cúi đầu. Cô ấy ở lại đó một chút, sau đó cô ấy đi ra ngoài và vui vẻ hòa nhập lại với đoàn”.

Khi còn học tiểu học, Sabattini đôi khi được tìm thấy đang trầm ngâm trước nhà tạm, thậm chí vào lúc nửa đêm.

“Cháu dậy sớm, vào sáng sớm, có lẽ trong bóng tối, để suy niệm một mình trước Nhà Tạm, trước khi những người khác đến nhà thờ,” chú của cô là Cha Giuseppe Bonini nhớ lại.

“Ngày đầu năm mới, từ một đến hai giờ đêm, cháu thường ở lại trước mặt Chúa Giêsu để chầu. Cháu thích cầu nguyện khi ngồi trên mặt đất, như một dấu chỉ của sự khiêm tốn và khó nghèo”.

Ngoài việc học rất tốt ở trường, Sabattini thích vẽ, chơi piano và chạy đường trường.

Năm 12 tuổi, cô gặp Fr. Oreste Benzi và nhóm do ngài thành lập, là Cộng đồng Giáo hoàng John XXIII, nhấn mạnh việc phục vụ những người nghèo và yếu thế trong xã hội. Sabattini cảm thấy được kêu gọi tham gia vào các hoạt động của họ để giúp đỡ những người gặp khó khăn.

Năm 1974, cô tham gia một chuyến đi đến Dolomites, một dãy núi ở đông bắc nước Ý, nơi các thanh thiếu niên đi cùng người khuyết tật. Khoảng thời gian ở trong thiên nhiên và giúp đỡ những người khuyết tật đã để lại ấn tượng lớn đối với Sabattini. Cô đã nói với mẹ cô sau chuyến đi: “Chúng con đã làm việc đến gãy lưng, nhưng đó là những người con sẽ không bao giờ bỏ rơi”.

Trong thời gian học trung học, cô tiếp tục công việc tình nguyện với Cộng đồng John XXIII và giúp đỡ người nghèo, kể cả từ tiền tiết kiệm của chính cô.

Cô cũng đã sống một thời gian tại một trong những nhà tập thể của cộng đồng, nơi các thành viên chào đón những người bị thiệt thòi, bao gồm cả người tàn tật.

“Tôi không thể bắt người khác phải nghĩ như tôi, ngay cả khi tôi nghĩ điều đó là đúng,” cô viết trong nhật ký ở tuổi 16. “Tôi chỉ có thể cho họ biết niềm vui của tôi”.

Năm 17 tuổi, cô gặp Guido Rossi và hai người bắt đầu hẹn hò vào năm sau đó. Trong buổi hẹn hò đầu tiên, Sabattini đưa Rossi đến một nghĩa trang, để họ có thể thăm mộ những người đã bị lãng quên.

Họ cùng nhau tham dự nhóm trẻ của Cộng đồng Gioan XXIII. Bốn năm sau mối quan hệ của họ, Sabattini viết rằng hẹn hò là “một cái gì đó không thể thiếu với ơn gọi.”

“Những gì tôi trải nghiệm về sự sẵn sàng và tình yêu đối với người khác là những gì tôi cũng trải nghiệm đối với Guido, chúng là hai thứ hòa nhập với nhau, ở cùng một cấp độ, mặc dù có một số khác biệt,” cô viết trong nhật ký của mình.

Sau khi tốt nghiệp trường trung học với số điểm xuất sắc, Sabattini bị giằng xé giữa việc rời đi ngay lập tức để trở thành một nhà truyền giáo ở Phi Châu, hay bắt đầu học trường y.

Nhưng với sự giúp đỡ của vị linh hướng, Sabattini quyết định ghi danh vào trường y khoa tại Đại học Bologna. Ước mơ của cô ấy là một ngày nào đó được phục vụ như một phần của các sứ mệnh y tế ở Châu Phi.

Vào mùa hè năm 1982, khi vấn nạn ma túy bắt đầu bùng phát ở Ý, cô sinh viên y khoa 21 tuổi bắt đầu làm tình nguyện viên tại một cộng đồng dành cho những người nghiện ma túy.

Một năm trước, cô ấy đã viết trong nhật ký của mình: “Sandra, hãy yêu tất cả những gì bạn làm. Yêu sâu sắc những phút bạn đang sống, mà bạn được phép sống. Hãy cố gắng cảm nhận niềm vui của giây phút hiện tại, dù đó là gì, để không bao giờ bỏ lỡ sự kết nối”.

Sabattini ở cùng bạn trai, Rossi, và một người bạn khác khi cô bị ô tô đâm vào sáng ngày 29 tháng 4 năm 1984.

Tại đám tang của cô, Cha Benzi cho biết: “Sandra đã làm được những gì Chúa gửi cho cô ấy. Thế giới không được chia thành tốt và xấu, mà là ai yêu và ai không yêu. Và Sandra, chúng tôi biết, đã yêu rất nhiều”.

Sabattini được Đức Giáo Hoàng Phanxicô tuyên bố là bậc đáng kính vào ngày 6 tháng 3 năm 2018, và phép lạ nhận được nhờ sự chuyển cầu của cô đã được xác nhận vào tháng 10 năm 2019, mở đường cho việc phong chân phước cho cô.

Phát biểu với Vatican News trước lễ phong chân phước, anh Rossi nói: “Tôi đã kết hôn và Chúa đã ban cho chúng tôi món quà là hai đứa con kháu khỉnh. Tôi cảm thấy có một tiếng gọi đối với người phụ nữ mà vợ tôi, với lòng rộng lượng lớn, đã yêu thương”.


Source:Catholic News Agency

3. Trong nhà nhất thiết phải có tràng chuỗi Mân Côi. Nhà trừ tà khuyên.

Nhiều người có thói quen dùng ngay các đốt ngón tay của mình để lần chuỗi. Điều đó có thể có những tiện lợi nhất định. Tuy nhiên, Đức Ông Stephen Rossetti, một nhà trừ tà của Giáo phận Syracuse cho rằng có một tràng chuỗi Mân Côi trên người, hay ít nhất trong nhà mình vẫn tốt hơn.

Cha Stephen Rossetti là phó giáo sư nghiên cứu tại Đại học Công Giáo Hoa Kỳ và tích cực tham gia vào mục vụ trừ tà trong 13 năm qua. Trên trang web catholicexorcism.org, ngài vừa có bài viết nhan đề “Exorcist Diary #161: The Rosary as an Exorcist’s Weapon”, nghĩa là “Nhật ký trừ tà số 161. Chuỗi tràng hạt là Vũ Khí của Nhà Trừ Tà”.

Xin kính mời quý vị và anh chị em theo dõi bản dịch sang Việt Ngữ qua phần trình bày của Kim Thúy.

“Những con quỷ đang tấn công tôi,” nhà trừ tà nói, “Vì thế, tôi nắm lấy chuỗi hạt của mình và giơ nó lên. Ngay lập tức, những con quỷ lui lại và chạy trốn. “

Thánh Bartolo Longo, Tông đồ của Kinh Mân Côi, đang bị đè bẹp bởi những ám ảnh ma quỷ. Ngài đã hoán cải sang Đức tin Công Giáo từ bỏ các thực hành Satan của mình. Nhưng ngài tiếp tục bị ám ảnh bởi ý nghĩ rằng ngài đã bị dâng hiến cho Satan và định mệnh của ngài là địa ngục. Ngài đang trên bờ vực của sự tuyệt vọng và đang nghĩ đến việc tự sát. Trong cơn tuyệt vọng, ngài bắt đầu lần chuỗi Mân Côi. Sự sùng kính của thánh nhân đối với chuỗi hạt Mân Côi đã chiến thắng các cuộc tấn công tinh thần của ma quỷ và là khí cụ trên con đường nên thánh.

Đức Giáo Hoàng Piô thứ 11 đã viết, “Kinh Mân Côi là vũ khí mạnh mẽ để xua đuổi ma quỷ” Cha Thánh Piô Năm Dấu Thánh nói: “Chuỗi Mân Côi là vũ khí cho thời đại này.” Trong các buổi trừ tà của chúng tôi, khi linh mục cầu nguyện theo nghi thức long trọng, chúng tôi thường có các giáo dân đứng bên cạnh lần chuỗi Mân Côi.

Cha Gabriel Amorth, nhà trừ tà của Rôma, nhớ lại cuộc chạm trán với Satan. Khi bị buộc phải nói ra sự thật, Satan đã nói, “Mỗi Kinh Kính Mừng trong Kinh Mân Côi là một đòn giáng vào đầu đối với tôi; nếu các Kitô hữu biết sức mạnh của Kinh Mân Côi, thì đó sẽ là sự kết thúc của tôi!”.

Là những người trừ tà, chúng tôi là mục tiêu đặc biệt của Satan. Nhìn chung, chúng tôi được bảo vệ nhưng vẫn còn một vết hằn của quỷ dữ trên lưng chúng tôi. Hàng đêm, tôi rưới nước thánh vào phòng của mình và cầu khẩn Đức Trinh Nữ và Tổng Lãnh Thiên Thần Micae. Và khi tôi ngủ, cũng như khi tôi đi đó đi đây suốt cả ngày, tôi luôn cầm chuỗi hạt trên tay mình.


Source:Catholic Exorcism

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *