Con người làm chủ ngày Sa-bát (19.01.2016 – Thứ Ba sau CN II TN C)

 Lời Chúa: Mc 2,23-28
 
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô

23 Vào một ngày sa-bát, Đức Giê-su đi băng qua cánh đồng lúa. Dọc đường, các môn đệ bắt đầu bứt lúa. 24 Người Pha-ri-sêu liền nói với Đức Giê-su : “Ông coi, ngày sa-bát mà họ làm gì kia ? Điều ấy đâu được phép !” 25 Người đáp : “Các ông chưa bao giờ đọc trong Sách sao ? Ông Đa-vít đã làm gì, khi ông và thuộc hạ bị thiếu thốn và đói bụng ? 26 Dưới thời thượng tế A-bi-a-tha, ông vào nhà Thiên Chúa, ăn bánh tiến, rồi còn cho cả thuộc hạ ăn nữa. Thứ bánh này không ai được phép ăn ngoại trừ tư tế.”
27 Người nói tiếp : “Ngày sa-bát được tạo ra cho loài người, chứ không phải loài người cho ngày sa-bát. 28 Bởi đó, Con Người làm chủ luôn cả ngày sa-bát.”

Đọc Tin Mừng, thỉnh thoảng lại gặp thấy cảnh Thầy Giêsu bị các nhóm Do thái thời đó tranh luận và chống đối về vấn đề giữ ngày sabát. Ngày thánh, ngày vui của dân Thiên Chúa thành dịp cãi cọ, bởi họ vạch lá tìm sâu, quét nhà ra rác. Thực ra, có ngày sabát là để con người được nghỉ ngơi. Thiên Chúa không muốn một dân của Ngài lại làm nô lệ cho nhu cầu ăn uống hằng ngày hoặc cho việc lao động của mình. Tuy nhiên, không phải vì thế mà con người làm nô lệ cho ngày sa bát, nhưng là để con người làm chủ ngày Sa-bát, với tinh thần này, Chúa Giê-su bị các kinh sư và nhóm Pharisêu chống đối nhiều lần.

Tin Mừng hôm nay chỉ đơn cử một việc làm rất nhỏ: “Vào ngày sabát, Đức Giêsu đi băng qua một cánh đồng lúa. Dọc đường, các môn đệ bắt đầu bứt lúa.” Thời đó người ta coi việc bứt lúa, vò trong tay này như việc ngoài đồng áng, gặt hái. Ngày sabát họ kiêng cả việc lượm củi nấu nướng đồ ăn, dắt lừa đi uống nước… Ngày nay nếu cứ Chúa nhật là kiêng làm việc bếp núc, dẫn đến thiếu ăn, bụng đói meo, người mệt dải, mặt ủ rũ… Dân Chúa chịu đói khổ trong ngày của Chúa như thế, không biết Chúa có vui thích không nhỉ?

Hôm nay các ông đi cùng Thầy Giêsu, mà còn “lỗi luật”, làm ảnh hưởng đến Thầy. Được thể họ tố cáo rõ ràng: “Ông coi, ngày sabát mà họ làm gì kia? Điều ấy đâu được phép!”  Đức Giê-su biện hộ cho các môn đệ, đồng thời được dịp phân tích ý nghĩa và mục đích của ngày sabát: .Các ông chưa bao giờ đọc trong Sách sao? Ông Đavít đã làm gì, khi ông và thuộc hạ bị thiếu thốn và đói bụng? Dưới thời thượng tế Abiatha, ông vào nhà Thiên Chúa, ăn bánh tiến, rồi còn cho cả thuộc hạ ăn nữa. Thứ bánh này không ai được phép ăn ngoại trừ tư tế.”  Hay thật! Người mượn chuyện “thầy trò” vua Đa-vít ngày xưa trong Sách, để biện hộ cho Thầy trò mình hôm nay, chuyện giống y chang! Đoàn ngày xưa có vua Đa-vít, hôm nay các môn đệ có Thầy Giê-su. Người khẳng định mình làm chủ ngày sabát: “Con Người làm chủ luôn cả ngày sabát!”

Thực ra các ông Pharisêu cũng không muốn làm chủ, mà lại là làm nô lệ ngày Sabát. Ngày nghỉ cấm hết mọi việc dù là việc tốt tối cần, tôi không cựa quậy động đến thân xác, chỉ ngồi chơi, rỗi hơi rình bắt lỗi người khác, lại được tiếng “đạo đức”. Ai làm sao thì mặc kệ nó, dại gì mà bẩn thỉu “lội xuống bùn kéo con bò bị sa hố” lên thêm mệt vào xác?

Chúa ơi! Trên tất cả là Tình Yêu! Khi con yêu mến thì con không mang luật lệ ra làm thước đo, nhưng càng là ngày thánh, thì con càng ra tay làm nhiều việc tốt lành, tùy cơ ứng biến, vì chạnh lòng, vì cảm thương với người anh em ngay bên đang cần đến con. Bởi vì khi con người được hạnh phúc, là Thiên Chúa cũng được tôn vinh.

                                                                 Én Nhỏ