Bệnh chủ quan (26.06.2017– Thứ Hai tuần XII Mùa Thường Niên năm A)

Lời Chúa: Mt 7,1-5

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu 

1 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán, 2 vì anh em xét đoán thế nào, thì anh em cũng sẽ bị Thiên Chúa xét đoán như vậy ; và anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em. 3 Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của mình thì lại không để ý tới ? 4 Sao anh lại nói với người anh em : ‘Hãy để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt bạn’, trong khi có cả một cái xà trong con mắt anh ? 5 Hỡi kẻ đạo đức giả ! Lấy cái xà ra khỏi mắt anh trước đã, rồi anh sẽ thấy rõ, để lấy cái rác ra khỏi mắt người anh em.”

 

1. Ghi nhớ:

Sao anh lại nói với người anh em: “ Hãy để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt bạn” trong khi có cả cái xà trong mắt anh? Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà khỏi mắt anh trước đã, rồi anh sẽ thấy rõ, để lấy cái rác ra khỏi mắt người anh em. (Mt 7,4). 

2. Suy niệm: 

Chúa Giêsu đề cao cảnh giác về chuyện này, với nền đạo đức mới có thể làm cho người môn đệ tự mãn và có thái độ dạy đời với kẻ khác. Tuy nhiên Chúa không cấm chúng ta nhận xét trái hay phải về người khác, nhưng Ngài quy tội và lên án lương tâm người ta, là hay vi phạm quyền thẩm phán thuộc lãnh vực dành riêng của Thiên Chúa. Hơn nữa xét đoán kẻ khác như vậy, chúng ta dễ tự coi mình đã đạt tiêu chuẩn, ở đây ít ai không mắc bệnh chủ quan. Vì thế, Chúa Giêsu dạy người môn đệ phải khiêm tốn và dè dặt trong mọi vấn đề.  

Lời Chúa đã nhắc nhở: “Sao anh lại nói với người anh em; “Hãy để tôi lấy cái rác ra khỏi mắt bạn” trong khi có cả cái xà trong con mắt anh?”. Khi tôi xét đoán ai, tôi tự lìa xa rời bỏ họ, hơn nữa sự xét đoán là tự phong mình làm thẩm phán đối với kẻ khác, khi đi tìm những sai phạm của kẻ khác như “ bới lông tìm vết” hay “chân mình thì lắm đê mê, cứ lo lấy đuốc mà rê chân người!?” tìm khuyết điểm của họ. Kết án anh em thật là lỗi phạm với người tôi quen biết hay thương mến, nhưng tôi quên rằng cái tôi đây còn tệ hơn bao người, dù bản thân họ chất chứa bao lỗi lầm, nhưng cái quyền xét đoán không phải của tôi. Cuối cùng đối với Thiên Chúa, chính tôi mới là người phạm luật rất nghiêm trọng và sai lầm trong xét  đoán hay suy diễn, hãy nhớ rằng khi lên án người khác chính là tôi đang lên án chính mình, trước Thiên Chúa, tất cả chúng ta đều là tội nhân, Ngài thấu hiểu sự yếu đuối mỏng giòn của con người, nên dạy  ta đừng xét đoán.

Trong cuộc đời, đã bao lần tôi xét đoán người khác, nhưng tôi nào biết cái gốc cội rễ của sự thật của câu chuyện đang đứng sau lưng tôi, đừng nghĩ xấu cho họ, biết đâu họ có nỗi thống khổ nào ai biết đến. Con người đều là nhân vô thập toàn, nên tôi không dễ dàng thấu hiểu cái riêng của người anh em, mỗi người luôn là đền thờ cho Thiên Chúa ngự trị, nét đẹp hiện thân của Chúa, nên tránh nghĩ xấu hay sai lệch cho người anh em mình, mà sống bằng  tình huynh đệ thể hiện qua đức ái trong Đức Kitô. 

Đối với người Đoàn viên Đa Minh trong một Huynh Đoàn, do sự khác biệt nhau về tuổi tác, giới tính và phận vụ, nên tránh sao khỏi sự xét đoán, mâu thuẫn, bất hòa . Vậy ta hãy dùng đức ái mà tôn trọng nhau vì “đức ái tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, chịu đựng tất cả” (1 Cr 13,7) để mọi người đón nhận sự khác biệt của nhau mà giúp nhau nên thánh. 

3. Cầu nguyện:

Lạy Chúa! Xin cho con biết chân thành nhận ra lỗi lầm của mình, không chủ quan, xét đoán, có thể làm tổn thương đến người anh em, xin thánh hóa sự  yếu đuối và tội lỗi đang đè nặng trong con. Để tẩy rửa tâm hồn con, trở nên môn đệ của Chúa trong bàn tay thương yêu của Người. Amen.

M.Liên

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *