TTTĐ Sáu Bậc Sống – Bậc sống khô khan tội lỗi (P.3)

 

 Thư Tập Tiến Đức Sáu Bậc Sống  

 

I. Bậc sống khô khan tội lỗi

1. Mộ mến việc đạo đức, làm việc đạo đức với ý ngay lành.

a. Mộ mến việc đạo đức:

Có một điều chắc chắn sẽ xảy đến, đó là Thiên Chúa sẽ thử luyện, thử thách lòng nhẫn nại và tin tưởng vào Ngài của linh hồn. Để xem họ có trung tín với tâm nguyện trở về với Ngài hay không, thật lòng mộ mến việc đạo đức chưa. Vừa thoát được thái độ lãnh đạm, tâm trạng hững hờ  với việc đạo đức, linh hồn hăng hái sốt sắng nhiệt thành thực thi việc đạo đức. Nhưng khi thi hành việc đạo đức không bao lâu, linh hồn sẽ gặp nhiều ngăn trở: bị dèm pha, bị ngờ vực, bị ghen tị, bị hiểu lầm, bị nói xấu, hơn thế còn bị bắt bớ, bị mất mát của cải hay gặp phải tai nạn, hoặc bị cám dỗ thoái lui. Cảm thấy linh hồn khô khan quá đỗi, khác hẳn thời kỳ đầu vừa làm việc đạo đức.  Vạch rõ ra như thế để linh hồn biết, đây là những cơ hội thật tốt cho linh hồn chứng tỏ thiện chí “hoàn lương” của mình. Có câu chuyện thật sau đây, linh hồn trải nghiệm nó kể lại, chúng ta có cơ hội để suy tư và chúc tụng Chúa đã yêu thương một con người, yêu thương nhân loại.

Chuyện kể có chàng thanh niên kia, từng một thời trôi nổi mang “vết thù trên lưng ngựa hoang”, sống theo “luật hè phố”. Nhưng từ khi tin Chúa, chàng dứt lòng quyết tâm từ bỏ đàng tội lỗi, quay về hoàn lương, sống cho trọn vẹn đức tin mình. Thế rồi, vừa tập tành sống đạo đức, không bao lâu sau đó thử thách đến liên miên. Ba lần chàng ra đi lập nghiệp, tìm kế sinh nhai đều trở về với kết quả thảm hại: hai lần trở về đầu không mũ, chân không dép,  quần áo chỉ còn một bộ tả tơi trong mình. Lần thứ ba trở về thì đứa con đầu lòng trút hơi thở cuối cùng ở trên tay.

Lang thang đói rét dọc đường, có lần ngủ quên bị dân bụi lấy cắp đồ đạc, lộ phí, đành phải đi ăn xin ở hai cái chợ, Chợ Đầm thành phố Nha Trang và một chợ nhỏ đông buổi xế chiều gần đâu đấy. Món hời nhất chàng xin được là câu nói “tiền đâu cho lũ bần cùng chúng bay, cút!”, cộng với số tiền xin được đúng một buổi ở hai chợ đủ mua ba trái bắp nướng nho nhỏ. Mặc dầu đói đến hoa mắt, chân tay bủn rủn rã rời, đường về thì mù mịt tăm khơi. Nhưng chàng vẫn quyết không trở về đường xưa in lại vết chân hoang, không móc túi, giật hàng hay làm bất cứ điều xấu nào để được no lòng.

Lần khác ở Cố Đô, trong mùa đông giá buốt, mặc dù rét đến tím bầm da thịt, chỉ có tấm áo Ka-tê mỏng che thân. Nằm trên nền gạch bông hè nhà thờ dòng Chúa Cứu Thế, chàng ta vẫn lấy thân mình che chắn gió cho anh em bớt lạnh nhiều đêm. Sau mười bốn đêm, bị kẻ xấu dở trò trấn lột, một con chích choè buộc hai con diều hâu phải móc túi đưa hết tiền. Tâm cứ nghĩ đến đây là đất thánh. Đây là nhà Chúa không thể làm nên tội, gây hậu quả làm tổn hại, đành nén lòng chịu nhục, chịu mất mát…

Tấm lòng trung tín giữ lề luật ấy đã lớn dần lên cùng năm tháng, sau này được Thiên Chúa đền bù. Ơn trọng của Chúa đã thay đổi con người xấu xa kia, ban cho chàng được sống mối giao tình thắm thiết, tình Chúa yêu thương hạnh phúc thật thỏa lòng.

Nếu linh hồn nhẫn nại chịu đựng hết mọi đau khổ gian nan, vì biết – tin đó là ý Chúa muốn thử luyện mình, sẽ được ơn Ngài nâng đỡ vượt qua và ơn an ủi sẽ đến ngay sau đó. Vững đức tin mạnh mẽ xem nhẹ thế tục, vượt qua được thử thách nhờ bởi có lòng cậy trông, không bao lâu linh hồn sẽ được ơn mau chóng trở thành người con ưu tú của Thiên Chúa. Khi phải  đối mặt với những “người sứ giả” Thiên Chúa gởi tới để tôi luyện mình, linh hồn hãy học gương vua thánh Đa-vit trong vụ ngài bị tên Sim-y nguyền rủa chửi mắng. Ngài đã bình tĩnh nhẫn nại tuân phục ý Chúa lúc đó, dù trong lòng phận người vẫn đeo đẳng… (2Sm 16, 5-14).

Hãy khiêm cung tự nhủ với mình và với Chúa như một hồn thơ vẫn luôn sống “Có Chúa hiểu rõ lòng con, Chúa biết con luôn thật lòng muốn sống cho đẹp lòng Chúa” hay “Thà một Thiên Chúa ngợi khen, còn hơn cả thế gian ca tụng. Con thà hoàn tất được ý Chúa cho dù thế gian có chê bỏ con”. Hoặc “Bởi lội lỗi con, con xứng đáng chịu những điều trái ý, những sĩ nhục kia, xin cảm tạ và chúc tụng Chúa”. Còn nếu cảm thấy cuộc thử thách quá nặng nề, biết mình không còn đủ sức chịu đựng, cứ ở lặng và khiêm tốn thân thưa với Ngài “Lạy chúa! Xin xót thương con! Xin nâng đỡ sự yếu hèn của bản thân con, giúp con vượt qua cơn khốn khó này!” Một điều linh hồn nên ghi khắc, chớ bao giờ xin Chúa giảm bớt đi thánh giá, làm giảm nhẹ thử thách. Vì trước nhất, Thiên Chúa biết rất rõ sức chịu đựng và khả năng ứng phó của linh hồn. Ngài có gởi đến điều gì trái với tính tự nhiên cũng là để lợi ích cho linh hồn. Nếu ma qủi có lợi dụng  làm quá tay gây đau khổ lớn lao cho linh hồn, Chúa sẽ ngay lập tức bảo vệ và nâng đỡ.

Linh hồn vì yếu đuối xin Chúa giảm bớt đi thánh giá sẽ không tận dụng được hết ơn quan phòng này, cũng có nghĩa dùng ý riêng mình cưỡng lại thánh ý Chúa. Đồng thời gây nên một tiền lệ không tốt cho đường tiến đức, ma quỉ thấy như thế sẽ gây cho linh hồn một áp lực tâm lý cứ quan trọng hoá vấn đề, Thánh giá nhẹ hoá thành nặng, việc khó khăn ít lại tưởng tượng quá khó khăn. Dẫn tới ý nghĩ Thiên Chúa không công bằng, Thiên Chúa bất công với mình. Bố đã từng chứng kiến một đoàn trưởng HĐĐM gặp khó khăn trong việc làm ăn đã trách Chúa “Chúa cứ cất đi chén gạo của tôi, làm được chén nào Ngài đổ đi chén đó!” Trong lúc đó vị đoàn trưởng đang theo nghề lâm tặc. Sau nữa, kế hoạch và chương trình của Thiên Chúa là Đấng thấu suốt cả quá khứ và tương lai. Ngài sắp xếp, an bài mọi sự theo tình rất nhân hậu của Đấng Xót Thương, vì Ngài hằng yêu thương con người với tình yêu vô biên. Chúa luôn muốn cho con người đạt đến điều thiện hảo nhất cho tương lai vĩnh hằng của linh hồn.

Con đường thập giá là con đường Đức Kitô Giê-su đã đi, muốn giống Chúa Ki-tô – người Con trưởng tử trong mọi loài thọ tạo, chúng ta phải đi theo đường Người đã để lại. Những ai chân thành và tích cực theo Người, Thiên Chúa sẽ luôn ở với họ. Đừng như các tông đồ, Thầy đang ngủ trên thuyền đời mình mà hãi sợ sóng gió. Vì Thầy là Đấng có quyền làm cho sóng gió phải im lặng. Đừng để Người buộc phải buông lời trách mắng “Làm sao mà anh em vẫn chưa có lòng tin?” (Mc 4,35-40). Hãy vững tin vào tình Chúa Quan Phòng!

Hãy vững tin vào tình Chúa Quan Phòng con ạ!

Linh hồn càng nhẫn nại chịu đựng trong thánh ý Thiên Chúa, ân sủng đến sau đó càng dồi dào, nó bù đắp hơn bội lần những gì mình phải ra sức chiến đấu giữ lòng trung thành với Chúa. Đạt đến đây linh hồn đã thật sự có lòng mộ mến việc đạo đức, không gì có thể làm cho họ xao lãng việc đạo đức nữa.

Những điều bố vừa viết ra đây có vẻ khó thực hiện, vì thật trái với tính tự nhiên. Và cũng không phù hợp với một số quan điểm đạo đức bình thường, do bởi bố đang dẫn dắt các con theo lối sống của linh đạo Con Thơ Bất Lực. Một hồn thơ xác tín mình đang nằm trên Đôi Cánh Tay Tình Yêu mang thánh tích Tình Thập Giá sẽ an bình phó thác. Nếu hồn thơ xao xuyến, có chút gì lo lắng hãy dâng ngay những ý tưởng đó cho Thánh Tâm Chúa Giê-su. Hiệu quả của đức tin từ một hồn thơ bất lực sẽ đến ngay, như sự trải nghiệm của một hồn cỏ sau đây.

Được Thánh Thần soi sáng và thúc đẩy, một hồn thơ say yêu Tình Thập Giá qua Bí tích Thánh Thể nên thật siêng năng đi tham dự thánh lễ Mi-sa mỗi sáng sớm. Dù cuộc sống có nhiều khó khăn trở ngại, điều khó khăn thực tiễn là người ấy không có đồng hồ để xem đi cho đúng giờ. Nhà nghèo, lao động vất vả nên mệt nhọc ngủ vùi, đôi lần thức dậy muộn bị trễ lễ. Thấy vậy, người ấy quyết tâm sẽ dự lễ cho bằng được, bằng cách trong đêm giật mình lúc nào sẽ đi đến nhà thờ lúc đó. Rất nhiều lần linh hồn thơ kia đến nhà thờ vào lúc nửa đêm hay một hai giờ sáng. Thật mệt nhọc vì mất ngủ lâu ngày, lại có lần kia gặp trời mưa lạnh, chàng co mình nằm trong tấm ny-lon ngủ chờ đến giờ lễ trên hè nhà thờ. Trong lúc mơ màng chàng thấy ma quỉ kéo tay nắm chân giục dậy, các anh ấy nói “Mày không ở nhà ngủ cho yên giấc, đến đây làm gì cho nhọc xác. Về đi, lần sau đừng thèm đi nữa…”. Sau đó nhờ học giáo lý, người ấy biết về Thiên Thần Bản Mệnh, nên đã cầu xin Thiên Thần Bản Mệnh đánh thức mình dậy cho đúng giờ, đêm nào cũng vậy trước khi ngủ. Lòng tin đơn sơ của một người tín hữu tân tòng đã được chúc phúc, người ấy được Thiên Thần Bản Mệnh gọi dậy đúng giờ suốt ba tháng. Gọi đúng tên mình, tiếng gọi ân cần êm ái, cho đến khi đồng hồ sinh học nơi con người anh không còn sai chạy nữa mới thôi.

Linh hồn muốn tiến đức phải thật cố gắng trong những bước đầu đời nhân đức. Những gì bố trình bày ra đây không phải lý thuyết suông đâu, tất cả được viết lại từ những bài học thiêng liêng đã thuộc lòng của một người. Xem ra người ấy phải vắt cả linh hồn đã từng trải nghiệm ở bản thân, hay biết rõ từ những linh hồn mình chăm sóc cho chảy tan thành những giọt suy tư mà bố vinh dự được biết rồi ghi chép lại cho các con.

Tình Yêu Hoa Cỏ 
                                                                                                                                                                                                24/11/2008