Bài hát và Suy niệm (26.02.2017 – Chúa Nhật VIII Thường Niên năm A)

Nhập Lễ: DẪN BƯỚC CON ĐI (câu 1,3)

ĐK. Ánh sáng và chân lý Chúa xin dẫn bước con đi. Tiến mãi về trên núi Thánh, về chốn quang minh Ngài.

1. Con sẽ tiến tới bàn thờ Chúa, gần Ngài lòng con sướng vui. Con sẽ nảy đàn tuyên xưng Chúa, rằng Ngài là Thượng đế con.

2. Sao Chúa nỡ chối từ ruồng rẫy, vì Ngài là nơi náu thân. Sao Chúa để con điêu linh mãi, bị địch thù uy hiếp luôn.

3. Sao bối rối than sầu hồn hỡi? Một niềm cậy trông Chúa đi. Tôi sẽ còn ngợi ca Danh Chúa, vì Người là Thiên Chúa tôi.

Đáp ca: TV 61 ( câu 1,2) (Bấm vào để tải bài hát)

Dâng Lễ: Lời Trầm Hương

ĐK. (Lời ca bay cao) Lời ca bay cao như hương trầm nghi ngút bay lên toà cao sang. Trọn tâm tư dâng lên, xác hồn với đời ước mơ.

1. Trầm, trầm tiếng ca tình yêu sốt mến. Vương, vương câu hát ngất ngây hương lòng. Trọn một đời ước mơ thành bài ca tuyệt vời, tiến dâng lên Ngài.

2. Bừng, bừng lửa mến ngày đêm thiêu đốt. Say men khúc hát thánh ca tuyệt vời. Lòng này bao ước mơ cuồn cuộn như suối nguồn, tiến dâng lên Ngài.

Hiệp Lễ: LO GÌ
1. Cuộc đời bon chen giữa muôn con người.
Cùng niềm lo lắng áo cơm bạc tiền,
Này người bạn ơi! Chớ quá buồn lo
Hãy cứ tin yêu Cha quan phòng là Thiên Chúa.
Chẳng gặt chẳng gieo lũ chim trên trời,
Chẳng dệt chẳng may, đóa hoa ngoài đồng.
Ngày ngày chim ca hát xướng cùng hoa,
Thấy lũ chim no, hoa kia đẹp hơn áo vua.

Ð.K:
Lo gì? Ngày mai mai sẽ lo, lo gì?
Lo gì mặc chi ăn uống chi?
Lo gì? Lo tìm, tìm vui công chính Cha,
Lo gì? Lo tìm tìm cho ta nước Cha.

1. Này bạn ta quí hơn là loài chim
đóa hoa thì băn khoăn ngày mai làm chi?
2. Hòa mồ hôi đất hoang hồn lệ kinh
nước khô, bàn tay chia cần lao. Lòng vui?
3. Bạn ơi Ðừng lo.

2. Ngày ngày cầu xin, giống xưa Cha dậy:
“Hằng ngày đủ no” áo cơm thơm lành,
Và này bạn ơi! Biết quí cần lao
Nếu cứ ăn thôi không lo làm là không đáng.
Việc làm bạn ơi phúc an vinh dự
Dự phần của Cha, tác sinh muôn loài,
Thợ thuyền thành tâm chính Chúa ngày xưa
Chúa đã cho ta gương lao động của chính Ngài.

3. Việc nhỏ đừng khinh hãy luôn trung thành
Ðể được ủy cho chức cao sang nhiều,
Phụng sự vì Cha Thánh Lễ là đây,
Ðám đất Chúa ban cho con người để vun tưới.
Mệt mỏi của ta, hóa nên kinh cầu
Là làn hương thơm trước tôn nhan Ngài.
Việc làm của ta khúc hát ngợi ca,
Hãy yêu mến Cha luôn tâm hồn luôn xác ta

Kết Lễ: MẸ ĐẸP TƯƠI
1. Mẹ Maria đẹp tươi như bình minh chiếu rạng ngời
Vầng trăng lung linh trời đêm so với Mẹ còn kém xa

ĐK: Con thành tâm kính mừng Mẹ, mừng Mẹ đây ơn phúc
Lòng khiết trinh như huệ thắm xinh muôn đời hiển vinh.

2. Mẹ như hoa thơm ngàn hương luôn tỏa bay chín tầng trời
Mọi âu lo không thể vương!Ôi xác hồn Mẹ sáng tươi.

3. Mẹ oai phong nơi tòa cao như đoàn binh tiến vào trận
12 gia thêu triều thiên nhân Đức Mẹ ngời sáng hơn.

4. Mẹ luôn yêu thương hồn con như biển dâng sóng dạt dào
Tầng mây cao xa nào hơn con thấy thỏa lòng biết bao.

Lời Chúa: Mt 6,24-34

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu

24 “Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền Của được.

25 “Vì vậy Thầy bảo cho anh em biết: đừng lo cho mạng sống: lấy gì mà ăn; cũng đừng lo cho thân thể: lấy gì mà mặc. Mạng sống chẳng trọng hơn của ăn, và thân thể chẳng trọng hơn áo mặc sao?26 Hãy xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho; thế mà Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại chẳng quý giá hơn chúng sao?27 Hỏi có ai trong anh em, nhờ lo lắng, mà kéo dài đời mình thêm được dù chỉ một gang tay?28 Còn về áo mặc cũng thế, lo lắng làm gì? Hãy ngắm xem hoa huệ ngoài đồng mọc lên thế nào mà rút ra bài học: chúng không làm lụng, không kéo sợi;29 thế mà, Thầy bảo cho anh em biết: ngay cả vua Sa-lô-môn, dù vinh hoa tột bậc, cũng không mặc đẹp bằng một bông hoa ấy.30 Vậy nếu hoa cỏ ngoài đồng, nay còn, mai đã quẳng vào lò, mà Thiên Chúa còn mặc đẹp cho như thế, thì huống hồ là anh em, ôi những kẻ kém tin!31 Vì thế, anh em đừng lo lắng tự hỏi: ta sẽ ăn gì, uống gì, hay mặc gì đây?32 Tất cả những thứ đó, dân ngoại vẫn tìm kiếm. Cha anh em trên trời thừa biết anh em cần tất cả những thứ đó.33 Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho.34 Vậy, anh em đừng lo lắng về ngày mai: ngày mai, cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy.

PHỤNG THỜ MỘT CHÚA

1. Ghi nhớ:

 “Trước hết hãy tìm kiếm nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho sau.” (Mt 6,33)

2. Suy niệm:

Có một gia đình nọ, tuy rằng không giàu sang gì, nhưng đời sống của họ rất êm đềm hạnh phúc. Để trang trải mọi chi phí sinh hoạt trong gia đình và nuôi dạy các con ăn học, hai vợ chồng miệt mài làm việc cho một doanh nghiệp tư nhân siêng suốt qua nhiều năm

Sáng nào cũng vậy, họ bắt đầu ngày mới bằng việc đi tham dự thánh lễ, chiều về mái ấm lại vang lên lời kinh tạ ơn Thiên Chúa. Họ sống thân thiện và hòa hài với mọi người, nếu có ai cần sự giúp đỡ thì họ chẳng ngại ngần bao giờ.

Vì hạnh kiểm tốt, lại đã làm việc lâu năm, nên ông chủ chiếu cố đến gia đình họ. Ông nói với gia nhân mang cho họ một số tiền lớn, vì không muốn phô trương nên ông bảo người thân tín kín đáo, khi đêm xuống mang hòm tiền để ở trước cửa nhà vợ chồng họ.

Sáng hôm đó, khi bước ra cửa đi lễ, ông vấp té trên đất. Khi mang cái vật làm mình bị ngã mở ra xem, thì vợ chồng họ ngạc nhiên, bởi có rất nhiều những đồng tiền mới cáu xếp đầy trong rương. Hôm đó họ ở nhà đếm tiền và bàn tính với nhau xem sẽ dùng nó vào việc gì? Họ bất đồng ý kiến, vì ông thì muốn gởi ngân hàng, còn bà thì bảo cho bạc góp sẽ mau có lời hơn. Nhưng cuối cùng họ thống nhất với nhau là: đào lỗ chôn tạm nó nơi kín đáo để rồi sau sẽ tính!

Từ ngày đó trở đi, cuộc sống họ bị đảo lộn, một câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu; không biết số tiền kia ở đâu mà đến? Ăn uống thì thất thường, tâm trí rối bời, không còn lễ lạy kinh hạt gì nữa. Công việc làm cũng bỏ bẵng.Thế rồi, cuối cùng họ ngã bệnh

Ông chủ doanh nghiệp biết hết mọi diễn biến đã xảy cho họ, ông muốn đưa họ trở lại cuộc sống bình thường như trước.Thế nên ông đến thăm hỏi, khuyên họ đừng quá bận tâm về tiền bạc, của cải chẳng ích lợi chi, chỉ là rước khổ vào thân mà thôi. Ông cũng thông báo rằng xí nghiệp của ông bị thất thoát một thùng tiền và đang nhờ nhà chức trách tìm kiếm cho!

Nghe những lời khuyên nhủ ,khiến vợ chồng nhà nọ suy xét lại. Họ nghĩ rằng không nên giữ số tiền chẳng phải của mình, bởi vậy họ đã trả lại cho xí nghiệp thùng tiền kể trên.

Cuộc sống họ  trở về như trước kia! Thấy thế ông chủ doanh nghiệp gọi người thân tín của mình lại và bảo:

– “Số tiền kia vẫn thuộc sở hữu của gia đình ấy, từ tháng sau chúng ta sẽ tăng lương cho họ.”

Nhiều người cho rằng: có nhiều tiền thì sẽ có hạnh phúc. Thế nhưng không thiếu những kẻ sống trên đống tiền vẫn thấy cô đơn trống vắng, cuộc sống chẳng có ý nghĩa gì nên họ đã tự tìm đến cái chết. Điển hình như minh tinh Marilyn Monroe, ngôi sao điện ảnh Thompson Young, Robin Williams,  Tony Scott …

Bài Tin Mừng hôm nay Chúa Giê-su kêu gọi chúng ta hãy luôn biết sống phó thác tin cậy vào Thiên Chúa. Bởi vì Ngài là một Người Cha nhân lành, hằng yêu thương chăm sóc cho con cái mình, lo cho chúng mọi sự tốt đẹp. Đừng để cho tiền bạc, của cải vật chất làm chúng ta quên đi mục đích tối thượng của cuộc đời mình là tôn thờ và phụng sự chỉ một Thiên Chúa mà thôi.

Tiền của chỉ là phương tiện giúp cho đời sống chúng ta thêm tươi đẹp phong phú, nó không phải là mục đích của cuộc sống trên trần gian này. Tiền bạc sẽ là một tên đầy tớ trung thành giúp chúng ta hoàn thành được những việc hay, điều tốt, nhưng nó sẽ trở thành một ông chủ hà khắc và đê tiện khi chúng ta để nó làm chủ cuộc đời mình.

Ai trong chúng ta cũng biết rằng; ba điều kiện quan trọng nhất cho chúng ta duy trì sự sống của mình: Đó là KHÔNG KHÍ ,NƯỚC và ÁNH SÁNG. Không có không khí chỉ khoảng năm phút thôi là chúng ta không còn tồn tại! Một ngày thiếu nước thì chúng ta sẽ chết vì khát; còn không có ánh sáng chúng ta chẳng thể kéo dài sự sống được lâu! Vậy mà những thứ rất quan trọng như thế Thiên Chúa lại ban cho chúng ta cách nhưng không, chúng ta không phải tốn một đồng bạc nào.Thế mới hiểu Thiên Chúa yêu thương chúng ta dường bao!

Nếu nói rằng “thọ ơn mặc vong” thì cả  cuộc đời của chúng ta sẽ phải là một bài ca tạ ơn liên nỉ vì biết bao ơn huệ mà chúng ta đã nhận lãnh từ Thiên Chúa,Đấng giàu lòng xót thương.

Khi xưa, lúc Đức Mẹ đến thăm bà Ê-li-sa-bet, thì được bà ngợi khen và tuyên dương rằng: “Em thật là có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em.” (Lc 1, 45). Chúng ta cũng sẽ được hạnh phúc như Mẹ Maria nếu chúng ta cũng hoàn toàn tín thác vào lời Chúa đã hứa vói chúng ta. Mà lời Chúa hứa với chúng ta ngày hôm nay là: “Trước hết hãy tìm kiếm nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho sau.” Chúng ta sẽ quyết tâm dùng cả cuộc đời mình mà thực hiện điều này.

3.Cầu nguyện:

Lạy Chúa chúng con là những kẻ hèn mọn trước mặt Chúa. Xin cho chúng con thực hiện được điều là:hoàn toàn tín thác vào sự quan phòng trong yêu thương của Chúa. Xin đừng để lòng trí chúng con bị tiền bạc vật chất mê hoặc mà lãng quên đi tình thương bao la của Ngài dành cho chúng con. Amen.

4. Sống lời Chúa:

Tôi tìm sống bên Chúa với tâm hồn của một đứa trẻ thơ, luôn vững dạ an lòng vì đã có một Người Cha nhân hậu mãi sẽ bảo vệ chở che và chăm sóc mình.

Đaminh Trần Văn Chính

***

MỤC LỤC 

1. Tiền bạc

2. Thiên Chúa quan phòng

3. Đừng lo lắng – Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu

4. Thiên Chúa quan phòng

5. Bắt cá hai tay – Lm Giuse Tạ Duy Tuyền

6. Lạc quan – Lm Giuse Tạ Duy Tuyền

7. Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi – Anmai

1. Tiền bạc 

Không ai có thể vừa làm tôi Thiên Chúa lại vừa làm tôi tiền của được. Lời Chúa phán trên quả là một sự thật, một chân lý được áp dụng cho mọi người ở mọi nơi và trong mọi lúc. Điều Chúa đòi buộc chúng ta đó là phải phục vụ Ngài chứ đừng phục vụ tiền của. Tiền của là điều cần thiết cho cuộc sống, nhưng đừng để nó trở thành mục đích chi phối toàn bộ cuộc đời chúng ta và biến chúng ta trở thành những kẻ nô lệ cho nó. Hãy kiếm sống một cách lương thiện nhưng đừng để cho cõi lòng của mình trở thành một túi tham không đáy. Đừng để cho tiền của trở thành một thứ thần tượng của lòng mình, bởi vì con bò vàng của Cựu Ước vẫn đứng vững qua dòng thời gian.

Thế nhưng, như chúng ta đã biết: tiền của là một tên đầy tớ tốt nhưng lại là một ông chủ hà khắc nếu chúng ta quá quyến luyến và dính bén với nó. Ngoài ra chúng ta còn phải biết sử dụng tiền của để bảo đảm cuộc sống vật chất cho bản thân và những người thân yêu, cũng như để giúp đỡ cho những người túng cực và thiếu thốn. Bằng không thì tiền của sẽ trở nên nguyên nhân mọi bất hạnh.

Hẳn chúng ta đã biết, Giuđa đã phản bội Chúa cũng chỉ vì tiền bạc. Hắn đã mất đi tất cả chỉ vì để cho lòng mình quá dính bén với tiền bạc. Đức Thánh Cha Phaolô VI, khi còn làm Tổng Giám Mục Milan, trong một bức thư mục vụ, đã khuyên nhủ mọi người trong giáo phận phải biết đề cao cảnh giác trước những hiểm nguy do tiền của gây nên, ngài viết: Tại sao Chúa Giêsu đã tỏ ra nghiêm khắc đối với những kẻ giàu có? Bởi vì tiền của thường ru ngủ tâm hồn, làm cho chúng ta nghĩ rằng nó là một sự thiện tuyệt đối, có giá trị vạn năng, khả dĩ thoả mãn được mọi nhu cầu và mọi khát vọng của chúng ta, cũng như đem lại cho chúng ta sự bảo đảm an toàn và hạnh phúc. Tiền của nhiều lúc đã trở thành một thứ ngẫu tượng, lừa dối chúng ta và làm cho chúng ta trở thành nô lệ.

Dĩ nhiên tiền của cũng có giá trị của nó khi chúng ta biết sử dụng nó để phục vụ con người. Nhưng nếu chúng ta không biết dứt khoát bằng một tinh thần nghèo khó, thì chúng ta sẽ trở nên đầy tớ cho nó. Lúc bấy giờ nó sẽ chế ngự tư tưởng và cõi lòng chúng ta. Nó sẽ nhuộm đen cái nhìn của chúng ta về cuộc đời, cắt đứt mọi liên hệ tình cảm đối với người chung quanh, dập tắt mọi ước vọng cao thượng, hạ thấp đời sống luân lý và đạo đức. Nó sẽ làm cho bản thân chúng ta trở nên kiêu căng, cõi lòng chúng ta trở nên băng giá.

Để kết luận, đạo của chúng ta là đạo của tình thương, nhưng lòng đam mê tiền bạc sẽ huỷ hoại tình thương ấy. Đạo của chúng ta đòi phải sống kết hiệp với Chúa, nhưng lòng đam mê tiền bạc sẽ làm cho chúng ta xa cách và quay lưng chống lại Ngài. [Mục Lục]

2. Thiên Chúa quan phòng 

Hơn bao giờ hết, con người thời nay đang sống trong một sự khắc khoải lo sợ. Đúng vậy, người ta lo sợ trước bệnh tật, tuổi già và chết chóc. Người ta lo sợ trước chiến tranh và vũ khí nguyên tử. Người ta lo sợ trước những điều rủi ro làm mất tiền, mất tình và mất hạnh phúc. Cuộc sống như trở nên bấp bênh vô định. Khắp nơi đều có những đe doạ, những hiểm nguy. Người ta dùng tới mọi phương tiện miễn sao tìm thấy được một sự bảo đảm an toàn. Từ những phương tiện chính đáng như các công ty bảo hiểm đến những phương tiện kỳ cục và vô lý chẳng hạn như bói toán và kiêng cữ.

Tại thành phố Paris có tới 15.000 thầy bói, hằng năm thu được những lợi tức đáng kể. Cứ ba người Pháp thì lại có một người đi nghe bói toán và những chuyện nhảm nhí khác. Tất cả những tờ báo lớn đều có mục tử vi. Có tờ chỉ bỏ mục này có một ngày thì liền bị giảm mất 40.000 số trong vòng 48 tiếng đồng hồ. Tại Đức và nhiều quốc gia văn minh khác cũng thế. Với chúng ta cũng vậy. Đứa bé mới sinh ra người ta cũng chấm tử vi trọn đời cho nó. Hằng năm người ta lên chùa vào dịp tết để xin sâm, để hái lộc đầu xuân. Hằng ngày mỗi khi mất trộm mất cắp người ta vội đi hỏi thầy bói. Rồi thì kiêng cữ đủ thứ, đủ chuyện để khỏi xui khỏi rủi. Chúng ta muốn biết trước hậu vận tương lai, nhưng mà tiền cho thầy bói chỉ chuốc thêm lo vào mình. Sự sợ hãi vẫn còn đó, nó làm cho chúng ta dường như bị tê liệt. Và sự lo sợ trở thành một tiếng kêu xin cần được cứu vớt và an toàn. Có điều đáng tiếc là họ đã không biết đi tìm sự cứu vớt và an toàn ấy nơi Thiên Chúa vì họ cho rằng Thiên Chúa là một cái gì mơ hồ và xa xôi. Bao lâu người ta không còn tin tưởng vào Thiên Chúa nữa, chắc chắn người ta sẽ bị thất bại.

Đúng thế, với chúng ta Thiên Chúa không phải là một ông chủ hà khắc nhưng là một người Cha đầy yêu thương và thương xót. Đời sống của chúng ta sẽ không còn lo âu khắc khoải nếu chúng ta bước đi dưới sự soi dẫn của Ngài và nếu chúng ta ra sức thực thi thánh ý Ngài. Bởi vì Ngài đã tính trước và thấy trước mọi sự. Đồng thời Ngài lại đặc biệt chăm sóc cho chúng ta: Các con hãy nhìn xem chim trời và cánh hoa đồng nội. Các con còn trọng hơn chúng bội phần. Nào ai trong các con lo lắng mà có thể làm cho thân mình lớn thêm được một tấc sao. Và như thế, người tin tưởng vào Chúa thì sự lo sợ chỉ là một cái gì kỳ cục, bởi vì chúng ta không phải là những kẻ vất vưởng, bị bỏ rơi và tiếng kêu cứu của chúng ta không phải là những tiếng kêu vô vọng chẳng được đáp trả.

Tuy nhiên, cần phải có một chút can đảm chúng ta mới dám phó thác mọi sự cho Chúa, chúng ta mới dám nhảy vào vòng tay thương yêu của Ngài.

Tại Nam Hàn, hồi đó có tin quân Bắc Hàn cùng với quân Liên Xô sẽ mở những cuộc tấn công vượt qua biên giới. Dân chúng sống gần vùng phi quân sự vội vã đi mua sắm những nhu yếu phẩm nào gạo, nào sữa, nào đường, nào thuốc lá. Chỉ có những tiệm sách là im lìm không ai đặt chân tới, vì trong một tình trạng căng thẳng như thế, sách vở phỏng có ích lợi chi. Thế nhưng, cũng có một thiếu phụ bước vào và hỏi mua một cuốn Kinh Thánh và một cuốn giáo lý. Người bán hàng sững sờ ngạc nhiên và tự hỏi: Một cuốn Kinh Thánh và một cuốn giáo lý ích gì khi mà chiến tranh sắp bùng nổ. Nhưng người thiếu phụ đã bình tĩnh trả lời: Những cuốn sách này ở mọi nơi và trong mọi lúc đều đem lại lợi ích.

Sống giữa một hoàn cảnh đầy lo âu sợ hãi, câu trả lời của người thiếu phụ phải chẳng đã làm cho chúng ta xúc động và cảm thấy hổ thẹn. [Mục Lục]

3. Đừng lo lắng – Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu 

Suy Niệm

Dường như sự tiến bộ về nhiều lãnh vực không làm con người trên thế giới cảm thấy thanh thản hơn. Trái lại, nó tạo ra những mối lo âu mới, khiến con người sống trong trạng thái bất an, căng thẳng. Bao nhiêu triệu người phải đối mặt với nạn thất nghiệp do khủng hoảng, với nạn đói và thiếu nước, với những bệnh mới chưa có thuốc chữa. Bao nhiêu triệu gia đình sống trong bạo hành, bị tan vỡ; giới trẻ bơ vơ, rơi vào nghiện ngập dưới đủ mọi hình thức. Con người phải sống trong một thiên nhiên bị khai thác đến cạn kiệt, nên thiên nhiên tốt lành lại trở nên kẻ thù đe dọa con người. Các nước lớn phải chạy đua vũ trang để giữ vị thế quân sự. Nói chung người giàu, kẻ nghèo, nước giàu, nước nghèo đều không sao thoát được nỗi lo âu trước tương lai với bao bài toán mới chưa có lời giải đáp.

Cách nay hai ngàn năm, Đức Giêsu đã dạy môn đệ Ngài đừng lo. Xem ra nỗi lo âu đã có từ xa xưa rồi. Người xưa cũng phải lo những nhu cầu căn bản: lo ăn, lo mặc (c. 25). Đức Giêsu mời môn đệ nhìn ngắm những đàn chim trời (c. 26). Chúng có vẻ thảnh thơi, không vất vả làm việc, cũng không tích trữ. Nhưng chúng vẫn sống no đủ, vì được Cha trên trời dưỡng nuôi. Ngài còn mời môn đệ nhìn ngắm những bông huệ ngoài đồng (c. 28), ngắm vẻ đẹp của chiếc áo Thiên Chúa mặc cho chúng, đơn sơ nhưng sang trọng hơn cả áo vua Salomon. Khi ngắm chim trời và hoa huệ, ta sẽ thấy lòng nhẹ nhàng, thư thái, vì Cha quan tâm săn sóc đến cả những sinh vật bé bỏng và tầm thường. Khi biết mình có giá trị hơn chúng nhiều, được Cha quý hơn nhiều, chúng ta được giải phóng khỏi nỗi lo canh cánh về đời sống vật chất.

Thật ra kitô hữu không phải là người ngây thơ, không biết lo. Họ cũng chẳng phải là hoa huệ hay chim trời sống vô tư, thụ động. Kitô hữu cũng phải lo: lo liệu, lo toan, thậm chí lo xa nữa. Nhưng họ lo mà như không lo, lo trong bình an thanh thản, vì đó là cái lo của một người con biết Cha trên trời đã lo cho mình, biết Cha thấu rõ nhu cầu thầm kín của mình và sẽ cung cấp đủ (cc. 32-33). Đó không phải là cái lo âu, lo lắng xao xuyến, hay lo sợ bồn chồn của người dân ngoại không có đức tin (cc. 30. 32). Nhưng đó là cái lo của một người con có tinh thần trách nhiệm. Kitô hữu không phải là kẻ ăn xổi ở thì, sống chỉ biết hôm nay. Nhưng họ lại không để mình bị nỗi lo âu về ngày mai đè nặng, đơn giản vì tương lai của họ ở trong tay Thiên Chúa.

Sống tín thác vào sự quan phòng của Chúa không phải là khoanh tay nhưng là nỗ lực làm mọi sự hết mình trong bình an. Hãy để mọi nỗi lo toan của ta ở dưới và ở sau nỗi lo toan về Nước Chúa. Hãy để cho đời mình chỉ phụng sự một chủ là Thiên Chúa (c. 24). Khi dành ưu tiên cho Thiên Chúa, ta sẽ thấy mình chẳng thiếu gì.

Cầu nguyện:

Lạy Chúa Giêsu, xưa Chúa đã sai các môn đệ ra khơi thả lưới, nay Chúa cũng sai chúng con đi vào cuộc đời. Chúng con phải đối diệnvới bao thách đố của cuộc sống, của công ăn việc làm, của gánh nặng gia đình, của nghề nghiệp chuyên môn.

Xin đừng để chúng con sa vào cạm bẫy của vật chất và quyền lực, nhưng cho chúng con giữ nguyên lý tưởng thuở ban đầu, lý tưởng phục vụ quê hương và Hội Thánh.

Lạy Chúa Giêsu, xin dạy chúng con sống thực tế, nhưng không thực dụng; biết xoay xở nhưng không mưu mô; lo cho tương lai cá nhân, nhưng không quênbao người bất hạnh cần nâng đỡ.

Giữa cơn lốc của trách nhiệm và công việc, giữa những xâu xé trước bao lựa chọn, xin cho chúng con biết tìm những phút giây trầm lắng, để múc lấy ánh sáng và sức mạnh, để mình được thật là mình trước mặt Chúa.

Nhờ lời Đức Trinh Nữ Maria chuyển cầu, xin cho chúng con thật sự trở nên chứng nhân, làm tất cả để Thiên Chúa được tôn vinh, và phẩm giá con người được tôn trọng. Amen. [Mục Lục]

4. Thiên Chúa quan phòng. 

Có một nhà hiền triết quan sát cơn gió thổi qua đồng cỏ. Khi cơn gió nổi lên, cây cỏ đều ngả theo chiều của gió. Khi cơn gió tạm ngưng thì cây cỏ lại ngóc đầu lên. Khi con gió đổi chiều, thì cây cỏ cũng đổi chiều.

Thấy vậy, nhà hiền triết bèn nói: Cây cỏ là chúng ta, còn cơn gió là số mệnh. Số mệnh không bao giờ để cho chúng ta nghỉ yên, nó thổi tung và thổi tung mãi, khi thì thổi bên trái, lúc thì thổi bên phải. Điều quan trọng là phải biết nương theo chiều gió. Đừng chống cự, đừng phản kháng, nhưng hãy biết gắn bó với số mệnh của mình, bởi vì số mệnh là chính Thiên Chúa, là thánh ý của Ngài.

Từ đồng cỏ, nhà hiền triết ghé thăm một người bạn quen. Thoạt khi tới cửa, thì con chó sủa vang, đứa bé đang chơi ngoài sân, nhìn thấy người lạ, bèn chạy đi nép mình vào vòng tay người mẹ. Nhà hiền triết càng tiến tới, thì đứa trẻ níu chặt lấy đôi tay người mẹ.

Thấy vậy, nhà hiền triết bèn nói: Đứa trẻ sợ hãi là chúng ta. Người lạ mặt là số mệnh, còn vòng tay chở che là Thiên Chúa. Số mệnh nhiều khi âm thầm từng bước tiến lại gần, khiến chúng ta sợ hãi, thế nhưng điều khôn ngoan là hãy noi gương bắt chước đứa trẻ, biết nép mình vào vòng tay uy quyền của Thiên Chúa. Tương lai càng đen tối, chúng ta lại càng phải níu chặt bàn tay của Thiên Chúa. Sống dưới cái nhìn trìu mến của Ngài, chúng ta sẽ không còn sợ hãi. Nếu đứa trẻ nhận ra tôi là một người quen, thì nó sẽ vui mừng chạy ra và ôm lấy. Cũng vậy, số mệnh dù có bẽ bàng thì cũng là thánh ý của Thiên Chúa. Nếu chúng ta có một đức tin mạnh mẽ, chúng ta sẽ sẵn sàng đón nhận không kêu ca oán trách.

Thế nhưng có một người đàn bà đã lên tiếng phản đối: Làm sao tôi có thể giơ tay đón nhận số mệnh, vì nó như những ngọn roi quất vào cuộc đời tôi. Chồng tôi bị chết trong chiến tranh, và bây giờ, mười mấy năm sau, đứa con trai tôi cũng lại chết trong chiến tranh.

Nhà hiền triết thông cảm với những đau khổ ấy, nhưng rồi ông đã trả lời bằng một giọng đầy an ủi khích lệ: Tôi biết, rất có thể chúng ta sẽ phải khóc dưới sức nặng của thập giá, nhưng chúng ta không có quyền chất vấn Thiên Chúa. Chúng ta phải tin rằng Đấng đã dựng nên những bông hoa xinh tươi, những trái cây ngon ngọt, Đấng đã cẩn thận sắp xếp từng nguyên tử của vật chất, thì Ngài sẽ chẳng để cuộc sống con người bị bất ổn.

Con người đau khổ, đó là điều dĩ nhiên. Nhưng đau khổ không phải là một cái gì thừa thãi và vô ích, chính Chúa Giêsu cũng đã từng chịu đau khổ, nhưng Ngài đã mặc cho những đau khổ ấy một giá trị tuyệt vời và đã dùng những đau khổ ấy để cứu chuộc chúng ta. Rồi Ngài lại phán: Phúc cho những ai than khóc vì Nước Trời là của họ. Vậy thì chị là người đang đau khổ, Nước Trời là của chị đó. Nếu không có Nước Trời, thì tôi sẽ lên tiếng kêu gọi mọi người đau khổ hãy đoàn kết, chống lại số mệnh, chống lại Thiên Chúa. Nhưng Nước Trời còn đó, và Thiên Chúa đang chờ đón chúng ta. Hãy để Ngài tẩy rửa và thanh luyện chúng ta nên xứng đáng với hạnh phúc tuyệt vời ấy.

Đừng hỏi tại sao Thiên Chúa lại dựng nên bông hồng có những gai nhọn, Ngài có c#mlhương trình của Ngài. Hãy để cho Ngài uốn nắn và hành động. Thái độ khôn ngoan nhất là biết nép mình vào bàn tay Chúa. Nếu cây cối chống trả với ngọn gió, nó sẽ bị gẫy đổ, nếu chúng ta chống trả với Thiên Chúa, đời chúng ta sẽ chồng chất thêm nhiều khổ đau, dù cuộc đời chúng ta có sóng gió, thì cũng hãy tin tưởng vào Thiên Chúa vì trước mặt Thiên Chúa, chúng ta đáng giá hơn chim trời và hơn hoa cỏ đồng nội rất nhiều. [Mục Lục]

5. Bắt cá hai tay – Lm Giuse Tạ Duy Tuyền 

Có lẽ chúng ta đã từng nghe câu nói: “Bắt cá hai tay”. Đây là một thành ngữ mà dân gian vẫn hiểu là dùng tay bắt cá. Không biết ở đây muốn nói là dùng hai tay bắt một con cá hay là dùng hai tay bắt hai con cá? Dầu bắt kiểu nào cũng chẳng có vấn đề gì? Hành vi bắt cá chắc chẳng có gì là đáng trách, không có gì kết thành tội bởi có cá để bắt thì tôi bắt kiểu nào chẳng được? Đâu ảnh hưởng đến ai?

Thực ra, “bắt cá hai tay” ở đây nghĩa là cá cược, bắt cá hai tay là cá cược cùng lúc hai bên, nhằm nói đến những người có tư tưởng nước đôi, hoặc tham lam, ôm đồm muốn có nhiều thứ, muốn làm nhiều việc cùng một lúc, không được việc này thì được việc khác, kết quả hoặc là không được gì, “xôi hỏng, bỏng không”. Đây mới là hành vi đáng trách. Họ sống theo kiểu “Gió thổi chiều nào thì ngả theo chiều đó”. Họ là người xu thời, thiếu trung thành. Đôi khi với lối thực dụng ấy còn “mất cả chì lẫn chài”.

Chính vì thế mà ca dao Việt Nam đã từng khuyên nhủ mọi người:

“Xin đừng bắt cá hai tay

Cá lội dưới nước, chim bay lên trời”

Ngày xưa Văn Công người nước Tấn đem quân sang đánh nước Vệ. Giữa đường gặp một ông lão đang bừa ruộng, cứ ngẩng mặt lên trời cười khanh khách mãi. Văn Công liền hỏi: “Ngươi cười cái gì thế?”.

Ông lão thưa rằng: “Tôi cười người láng giềng nhà tôi. Anh ta đưa vợ đi chơi nhà bà con. Giữa đường gặp người con gái hái dâu, anh ta thích quá, lén vợ rẽ xuống ruộng dâu nói chuyện với người con gái. Một chốc ngoảnh lên xem vợ đi đến đâu thì thấy một chàng đang vẫy vợ anh ta đi. Ấy câu chuyện chỉ có thế, tôi nghĩ mà tôi không sao nhịn cười được”.

Văn Công nghe nói, tỉnh ngộ kéo quân về. Về chưa đến nơi, thì đã thấy báo có giặc ngoài vào xâm phạm trên mạn Bắc trong nước.

Ở đời thường cái gì mình thích, thì người ta cũng thích. Đừng “đứng núi này trông núi kia”, rồi bỏ đi cái mình đang có để tìm cái chẳng phải của mình. Có khi cái mình có cũng về tay người khác, thật uổng công!

Lời Chúa hôm nay nhắc nhở chúng ta phải có thái độ chọn lựa dứt khoát giữa những thực tại Nước Trời và trần thế. Không thể bắt cá hai tay như nhiều người vẫn đang sống: họ hay làm việc thiện nhưng họ vẫn tham lam lỗi công bằng của người khác, hay có người bên ngoài rất sốt sắng hành hương, tham gia các hội đoàn nhưng vẫn gian dâm, tội lỗi . . . Họ bắt cá hai tay thì việc làm tốt của họ cũng chẳng có công trạng gì, đôi khi còn bị kết án bởi hành vi gian dối hai mặt của mình.

Chúa mời gọi chúng ta hãy tín thác vào Chúa, đừng “bắt cá hai tay” kẻo “mất cả chì lẫn chài”. Theo Chúa, đi theo đường lối của Chúa sẽ không bao giờ thiệt thòi vì hãy xem chim trời, hoa cỏ chúng không gieo không gặt thế mà chúng vẫn no đủ, sang trọng rực rỡ muôn màu. Chính Thiên Chúa đã làm nên mọi sự. Chính Ngài sẽ quan phòng mọi sự nếu chúng ta biết bước đi theo đường lối của Ngài.

Nói như thế không phải là chúng ta không làm vẫn có cái ăn. Điều quan yếu là phải làm mới có ăn, nhưng làm trong sự quang minh chính đại, làm trong đường lối huấn thị của Chúa thì sẽ được Chúa chúc phúc cho cả đời này và đời sau. Thế nên, điều quan yếu trong cuộc sống là ra công tìm kiếm Nước Thiên Chúa và sự công chính của Ngài. Nếu phải chọn lựa thì cần phải dứt khoát thoát khỏi những tham lam vô độ của: của cải, danh vọng, thú vui trần thế mau qua mà chọn lựa giá trị Nước Trời vĩnh cửu.

Ước gì chúng ta biết “ăn cây nào rào cây ấy”. Ước gì mỗi người chúng ta một khi đã nhận ra biết bao hồng ân Chúa ban thì hãy chung lời tạ ơn Chúa và sống tri ân tình Ngài. Xin đừng vì tham lam hai lòng mà sống gian dối trước mặt Thiên Chúa và người đời. Xin đừng “nửa thầy nửa thợ” mà đánh mất hạnh phúc hôm nay và Nước trời mai sau. Amen. [Mục Lục]

6. Lạc quan – Lm Giuse Tạ Duy Tuyền 

Người ta nói rằng sống trong cuộc đời luôn phải chiến đấu để vươn lên, chiến đấu để tồn tại. Cuộc sống luôn có những khó khăn, luôn có những thử thách đòi hỏi con người phải can đảm vượt qua những khó khăn của dòng đời. Nhất là trong việc tìm kiếm cơm áo gạo tiền luôn là nỗi lo của hàng triệu người. Có kẻ ăn bữa no bữa đói. Có người ăn bữa sáng, lo bữa chiều. Vì người đông của hiếm. Kinh tế thị trường lại cạnh tranh khiến kẻ mạnh luôn thắng còn người nghèo đói luôn thua thiệt. Những ngày tết vừa qua tại bệnh viện Truyền Máu và Huyết Học Quận 5 vẫn có những người nghèo khổ tấp nập tìm đến đây với hy vọng bán được thứ duy nhất bán được để tồn tại. Đó là Máu hay Tiểu Cầu để có tiền trang trải nợ nần và cho con cái hưởng chút hương vị mùa xuân. Gọi là “chợ” vì có kẻ bán, người mua. Nhưng nơi đây chỉ duy nhất một “người mua” là bệnh viện. Theo báo tuổi trẻ ghi nhận rẵng: “Sài Gòn những ngày tết sạch sẽ và yên tĩnh, mọi người gặp nhau với những lời chúc tốt đẹp. Ngoài kia tiếng chiêng trống của một đám múa lân rộn rã. Thế mà trong nầy vẫn có những người nghèo khổ phải nhốn nháo xin bán từng giọt sức của mình”.

Thế nhưng, cho dù là giầu có hay có công danh sự nghiệp, dường như ai cũng không bao giờ toại nguyện về cuộc sống mình. Người giầu cũng khóc, kẻ nghèo cũng than. Kẻ có địa vị cũng khổ, người dân thấp hèn càng bất hạnh hơn. Con người thường hay than phân trách phận vì Trời chẳng bao giờ làm cho họ toại nguyện về những gì mình đang có.

Có một chàng thanh niên nọ lúc nào cũng than vãn số mình không tốt, không thể giàu có được. Một ngày kia, một ông lão đi qua, nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của anh bèn hỏi:

– Chàng trai, sao trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?

– Cháu không hiểu tại sao cháu làm việc chăm chỉ, vất vả mà vẫn nghèo. Chàng trai buồn bã nói.

– Nghèo ư, cháu là một người giàu đó chứ?

– Chưa ai nói với cháu như vậy cả, cháu rất nghèo.

– Giả như ta chặt ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 3 đồng tiền vàng cháu có đồng ý không?

– Không ạ.

– Giả như ta chặt một bàn tay của cháu, ta trả 30 đồng tiền vàng, cháu có chịu không?

– Không bao giờ.

– Vậy ta muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu 300 đồng tiền vàng, cháu thấy thế nào?

– Cũng không được.

– Vậy ta trả cháu 3,000 đồng tiền vàng để cháu trở thành ông lão như ta, già cả, lú lẫn được không?

– Đương nhiên là không.

– Cháu muốn giàu. Vậy ta sẽ đưa cho cháu 30,000 đồng tiền vàng để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào?

– Cháu cảm ơn ông! Cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có.

Trong cuộc sống, rất nhiều người thường than thân trách phận mà không thực sự hiểu ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác. Có kẻ giầu nhưng gia đình lại không hạnh phúc. Có kẻ tuy nghèo nhưng gia đạo lại trên dưới thuận hoà. Có kẻ có tiền nhưng không có sức khoẻ. Có người vất vả ngược xuôi nhưng lại chẳng đau yếu bao giờ. Vì thế, dầu chúng ta trong hoàn cảnh nào cũng hãy lạc quan với những gì mình có. Hãy vui với phận số an bài. Đứng đứng đó để nguyền rủa đời mình mà hãy nhìn về tương lai với tinh thần lạc quan và hy vọng. Người xưa vẫn thường nói: “không ai giầu ba họ – Không ai khó ba đời”. Cuộc sống luôn tặng ban cho chúng ta biết bao niềm vui và hạnh phúc. Hãy biết tận hưởng những giây phút hiện tại, đừng đứng đó mà nguyền rủa ngày tháng mình sinh, nhưng hãy đứng dậy để vượt qua những khó khăn trước mắt. Hãy tin tưởng vào tương lai đang chờ đón những điều tốt đẹp sẽ đến với chúng ta.

Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy tín thác vào Chúa. Hãy để cho Chúa lo cho bạn ngày mai còn ngày hôm nay hãy sống hết mình với giây phút hiện tại. Hiện tại có khó khăn nhưng “sau đêm dài là ánh bình minh”. Hiện tại là bóng đêm nhưng bình minh sẽ ló rạng để phá tan đêm tối. Chúa bảo rằng: “chim trời chúng con gieo vãi mà vẫn có ăn, hoa cỏ đồng nội chúng không làm lụng thế mà vẫn xinh tươi rực rỡ”. Là con cái của Chúa, Chúa sẽ không bao giờ để chúng ta phải thua thiệt. Chúa sẽ chăm sóc cuộc đời chúng ta như người cha người mẹ lo cho con cái. Chúa sẽ luôn làm những điều tốt đẹp nhất cho chúng ta.

Ước gì mỗi người chúng ta biết an vui với phận số của mình trong niềm tin tưởng phó thác vào Chúa. Nguyện xin Chúa luôn đồng hành và giúp chúng ta vượt qua những khó khăn của dòng đời hôm nay. Amen. [Mục Lục]

7. Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi – Anmai 

Đã là người, khi bước vào cuộc đời này không tránh khỏi những băn khoăn. Có những băn khoăn về phận người, có những băn khoăn về đời sống vật chất và cũng có những băn khoăn về đời sống tinh thần. Từ những băn khoăn đó, con người đi tìm lý giải cho ý nghĩa của cuộc đời. Vì mang trong phận mình là con người yếu đuối, bất toàn hay nói đúng hơn là bất lực trước những nghịch cảnh của cuộc đời để rồi sự băn khoăn đó cứ dồn dập trong cuộc đời.

Thiên Chúa nói với con người là Thiên Chúa ở bên, ở gần con người và chở che con người ấy nhưng mà thực tế trong cuộc sống, quá nhiều lần Thiên Chúa làm cho con người hụt hẫng và không biết là Thiên Chúa có ở cạnh bên mình hay không?

Trong bài ca thứ hai, bài ca người Tôi Trung trong sách ngôn sứ Isaia mà chúng ta nghe đó diễn tả tâm trạng thổn thức, tâm trạng lo lắng rằng Thiên Chúa có ở bên mình hay không. Chúng ta vừa nghe: Sion từng nói: “Đức Chúa đã bỏ tôi, Chúa Thượng tôi đã quên tôi rồi! ” Nghe tiếng lòng thổn thức như vậy, Đức Chúa đã đáp lời: Có phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình, hay chẳng thương đứa con mình đã mang nặng đẻ đau? Cho dù nó có quên đi nữa, thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ.

Đức Chúa không cần phải nói nhiều, không cần giải thích nhiều, Đức Chúa chỉ lấy hình ảnh của một người mẹ để minh họa. Đã là mẹ thì không bao giờ có ai cam tâm bỏ con mình cả và rồi Đức Chúa nói rằng dẫu cho là người mẹ có quên đứa con mình đi chăng nữa vì lý do nào đó còn Đức Chúa thì Đức Chúa không hề quên.

Chúa Giêsu, hôm nay, trong trang tin mừng hết sức quen thuộc như muốn nhắc lại cho chúng ta về thao thức của con người về tương lai, về cuộc đời.

Với hình ảnh hết sức bình thường của con chim. Chúa Giêsu nói cho các môn đệ rằng chúng không gieo, không gặt và cũng chẳng thu vào kho lẫm thế nhưng mà lạ lùng là cha trên trời vẫn nuôi chúng. Quả thật là như vậy, bao nhiêu con chim trên trời nhưng chúng ta thấy có con nào phải chết vì đói đâu. Thiên Chúa vẫn nuôi chúng mỗi ngày, không chỉ có nuôi thôi nhưng còn nuôi một cách hết sức chu đáo nữa là đàng khác.

Kế đến, Chúa Giêsu lại dí dỏm về chiều cao của con người. Ai lùn thì sẽ rõ chuyện này. Biết mình lùn đấy nhưng làm sao mà có thể cao hơn được. Khoa học dù có can thiệp đi chăng nữa nhưng hình như chẳng được là bao.

Hết sức bình thường với con người là chuyện cơm ăn áo mặc. Dù cho con người cố gắng mặc đẹp thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào sánh bằng bông hoa huệ ngoài đồng. Không chỉ có hoa huệ mà còn nhiều loài hoa khác nữa áo quần của con người không thể nào sánh ví với vẻ đẹp mà tạo tác ban tặng cho nó.

Đi đến một bước xa hơn nữa, Chúa Giêsu nói rằng tất cả những gì lo cho con người thì mọi người và cả dân ngoại cũng đi tìm cái đó nhưng Cha của anh em trên Trời biết anh em đi tìm cái gì. Kết thúc những gì Ngài nói, đỉnh điểm của điều Ngài nói đó là chớ phải lo lắng gì về ngày mai cả. Ngày mai đều nằm trong lòng bàn tay của Chúa.

Thánh Vịnh 61 mà chúng ta vừa nghe trong bài đáp ca nói lên tâm tình cuả người tin tưởng vào Chúa:

Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi,

hồn tôi mới được nghỉ ngơi yên hàn.

Ơn cứu độ tôi bởi Người mà đến,

duy Người là núi đá, là ơn cứu độ của tôi,

là thành luỹ chở che: tôi chẳng hề nao núng.

Chỉ trong Thiên Chúa mà thôi,

này hồn tôi hãy nghỉ ngơi yên hàn.

Vì hy vọng của tôi bởi Người mà đến,

duy Người là núi đá, là ơn cứu độ của tôi,

là thành luỹ chở che: tôi chẳng hề nao núng.

Nhờ Thiên Chúa, tôi được cứu độ và vinh quang,

Người là núi đá vững vàng,

ở bên Thiên Chúa tôi hằng ẩn thân.

Hỡi dân ta, hãy tin tưởng vào Người luôn mãi,

trước mặt Người, hãy thổ lộ tâm can:

Thiên Chúa là nơi ta ẩn náu.

Thánh Vịnh 61 quả thật là tuyệt vời khi nói đến kẻ thường dân, khi nói đến người quyền quý. Tất cả chỉ là không không trước mặt Thiên Chúa mà thôi:

Kẻ thường dân âu chỉ là hơi thở,

người quyền quý đều ví tựa ảo huyền,

đứng cả lên cân cũng chẳng tày mây khói.

Đừng tin tưởng ở trò áp bức nữa,

chớ hoài công cậy ngón bóc lột người!

Tiền tài dẫu sinh sôi nảy nở,

lòng chẳng nên gắn bó làm chi.

Thế đấy! Phận con người hết sức mong manh và dù cho có giàu có, dù tiền tài có sinh sôi nảy nở đi chăng nữa cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Tại sao không giải quyết được? Là vì khi nhắm mắt xuôi tay có mang theo được gì đâu và sinh mạng của mỗi người nằm trong tay ai?

Mới đây không lâu, một buổi chiều trung tuần tháng 1. Một linh mục thân quen vừa từ trên lầu xuống để đi dâng Lễ bỗng dưng té ngã. Anh em đưa vị linh mục ấy đi cấp cứu và rồi vừa vào nhà thương thì tim đã ngưng đập. Cố gắng hết sức chạy chữa nhưng không qua khỏi.

Được biết sáng hôm ấy thì địa phận Mỹ Tho phải ngậm ngùi chia tay với cha sở và cũng là giám đốc Trung Tâm Mục vụ của địa phận. Nghe đâu Ngài đang chơi thể thao với các thầy bỗng dưng té xuống. 15 giờ 30 Chúa gọi Ngài về.

Đang chuẩn bị cử hành lễ an táng cho Cha kia vừa té ngã ở chân cầu thang và được Chúa gọi về thì nghe tin nghệ sĩ ưu tú Kim Ngọc cũng vừa ra đi sau khi té ở nhà riêng. Con cái, bạn bè thân hữu không khỏi bàng hoàn trước sự ra đi của nghệ sĩ Kim Ngọc.

Đứng trước 3 cuộc ra đi vội vàng ấy những ai quen biết, những người thân trong gia đình không ai là không bàng hoàng, không thẩn thờ. 3 cuộc đời ấy, ba sinh mạng ấy chắc chắn không ai có thể ngờ được rằng đến ngày đó Thiên Chúa gọi về. Nhiều người vẫn tưởng là những người ấy không thể nào đi sớm như vậy. Trong Thánh Lễ an táng, vị giảng lễ hôm ấy ngậm ngùi thân thưa với cộng đoàn, với người quá cố rằng ngài không nghĩ rằng ngài giảng lễ an táng cho người quá cố. Lẽ ra người quá cố giảng lễ an táng cho ngài vì ngài lớn tuổi hơn người quá cố!

Lớn tuổi hơn, nhỏ tuổi hơn hay thậm chí tài giỏi hơn không quan trọng. Chuyện quan trọng là tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Chúa tất cả.

Chúa đã khẳng định rằng tất cả những gì mà chúng ta chưa kịp xin thì Ngài thấu hiểu. Cuộc đời của chúng ta, chúng ta chưa biết ngày nào, giờ nào nhưng Thiên Chúa biết.

Thiên Chúa vẫn mời gọi chúng ta tin tưởng, quan phòng vào lòng bàn tay từ ái của Chúa. Thái độ tin tưởng hay ngờ vực vẫn là thái độ tự do và lời đáp trả của mỗi người chúng ta. [Mục Lục]

***

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *