43b Khi ấy, đang lúc mọi người còn bỡ ngỡ về tất cả các việc Đức Giê-su làm, thì Người nói với các môn đệ rằng : 44 “Phần anh em, hãy lắng tai nghe cho kỹ những lời sau đây : Con Người sắp bị nộp vào tay người đời.” 45 Nhưng các ông không hiểu lời đó, vì đối với các ông, lời đó còn bí ẩn, đến nỗi các ông không nhận ra ý nghĩa. Nhưng các ông sợ không dám hỏi lại Người về lời ấy.
Cuộc sống đôi khi không êm đềm như người ta vẫn hằng mong mỏi. Thế nhưng, nếu nó cứ lặng lẽ trôi mà không hề có biến cố nào, chẳng phải sẽ nhàm chán lắm sao? Thế nên, Thiên Chúa mới ban cho mỗi người một cây thánh giá để vác hằng ngày, không phải để chúng ta mất niềm tin vào cuộc sống, mà là để ta biết trân trọng những giây phút bình an khi vượt qua những khó khăn, thử thách đó. Tuy nhiên, cách đón nhận thánh giá ấy của mỗi người lại không hề giống nhau: kẻ bi quan thì than vãn, trách móc Chúa; người lạc quan lại thầm cảm tạ Người vì thánh giá ấy vừa sức mình. Bên cạnh đó, cũng có những người cho rằng họa, phúc là chuyện thường tình, có họa ắt sẽ có phúc, gặp phúc rồi cũng sẽ lại gặp họa, đó là kiểu người có suy nghĩ tương đồng với nhân vật Tái Ông trong điển tích “Tái Ông thất mã”.
Chuyện kể rằng, thuở xưa, ở biên giới phía bắc Trung Hoa, có một ông lão thường gọi là Tái Ông. Ông có một con ngựa khỏe. Một ngày nọ, con ngựa ấy chạy sang nước láng giềng. Hàng xóm đến chia buồn, ông bảo: “Tôi tuy mất ngựa, nhưng đó có thể lại là điều tốt”. Quả thật, vài ngày sau, con ngựa ấy quay trở lại và dẫn theo một con tuấn mã. Hàng xóm đến chia vui, ông lại bảo: “Tôi được ngựa quý, nhưng sợ rằng đó chẳng phải là điềm lành”. Một hôm, con trai ông cưỡi con tuấn mã ấy, chẳng may bị gãy chân. Hàng xóm lại đến chia buồn, ông bảo: “Con trai tôi tuy gãy chân, nhưng đó chưa hẳn đã là điều không may”. Không lâu sau, nước láng giềng kéo sang xâm lược, trai tráng trong làng đều bị xung quân và tử trân gần hết, duy chỉ có con trai của Tái Ông bình an vì bị gãy chân. Lúc ấy, hàng xóm mới nhận ra suy nghĩ thâm thúy của ông.
Trên thực tế, cuộc sống của con người không thể tránh khỏi rủi ro. Thế nhưng, cách đón nhận những rủi ro ấy mới tạo nên sự khác biệt của mỗi người. Những kẻ bi quan thường đầu hàng trước số phận. họ hay nghĩ rằng, việc bản thân gặp chuyện không may là do số phận đen đủi hoặc Thiên Chúa đã bỏ quên họ rồi. Họ không nhận ra được chính thái độ bi quan đó đã khiến họ đánh mất động lực để tiếp tục sống. Ngược lại, những người lạc quan không bao giờ bỏ cuộc trước khó khăn, họ xem đó là những thử thách Thiên Chúa dành tặng cho mình và quyết tâm vượt qua bằng hành động cùng những lời cầu nguyện.
Sống trên đời, chẳng có niềm hạnh phúc nào là bất tận. Thế nhưng, có những người lại an tâm với cuộc sống hiện tại, mải mê chìm đắm trong hạnh phúc và vinh hoa tầm thường. Do đó, khi niềm hạnh phúc ấy bị cướp đi, họ cảm thấy vô cùng hụt hẫng, trời đất như quay cuồng. Phút chốc, mục đích sống của họ không còn nữa. Cuộc sống vốn dĩ họa phúc luân phiên, có phúc ắt sẽ có họa, có họa rồi sẽ lại gặp phúc. Nếu nhận thức được điều đó, chắc hẳn chúng ta sẽ không quá đau buồn khi hạnh phúc vụt khỏi tầm tay, cũng như chẳng còn mải mê chìm lắm trong niềm hạnh phúc hữu hạn ở đời này.
Bài Tin Mừng hôm nay cũng đề cập đến vấn đề ấy. Khi thấy dân chúng còn đang bỡ ngỡ, hạnh phúc với những phép lạ mình làm, Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ: “Con Người sắp bị nộp vào tay người đời”. Qua đó, Người muốn các môn đệ của mình phải ý thức rằng, niềm vui hiện tại sẽ không còn lâu nữa, hãy chuẩn bị tinh thần cho những biến cố sắp tới. Thế nhưng, Người nói điều đó không chỉ để các ông mủi lòng hay mất niềm tin mà ngược lại, Chúa muốn tỏ ra cho các ông biết đằng sau nỗi đau mất mát ấy lại chính là niềm vui cứu độ được đánh đổi bằng chính mạng sống của Người. Người muốn cho chúng ta nhận ra niềm vui rồi cũng sẽ trôi qua và thay vào đó là nỗi đau, nhưng sau nỗi đau ấy lại là niềm hạnh phúc gấp vạn lần.
Trong cuộc sống, chắc hẳn ai cũng đã một lần thất bại hoặc gặp khó khăn, gian nan, thử thách. Tuy nhiên, cách vượt qua nỗi đau của chúng ta không hề giống nhau, điều đó thể hiện đức tin và bản lĩnh của mỗi người. Vui vẻ đón nhận nỗi đau ngay sau niềm vui là một điều không hề đơn giản. Vì thế, ngoài việc phải “trung dung” trong mọi vấn đề, chúng ta còn cần phải có ơn trợ giúp từ Thiên Chúa. Hãy chạy đến cùng Người, Người sẽ chẳng bỏ rơi bất cứ ai. Đặc biệt, chúng ta phải ghi nhớ rằng: “Khi cực suy cũng là lúc khởi thịnh, khi mà cực thịnh tức là sắp suy”. Họa phúc xoay vần, đừng quá đắm chìm trong hạnh phúc, cũng đừng nên bi quan trong đau khổ, vì Thiên Chúa luôn đồng hành cùng chúng ta.
Lạy Chúa, chúng con xin tạ ơn Ngài vì những ơn lành hồn xác Ngài đã ban cho chúng con. Xin Ngài đoái thương đến những tâm hồn yếu đuối đang trông ngóng sự trợ giúp của Ngài. Không có Chúa, chúng con chẳng thể làm gì được. Vì thế, xin Ngài luôn đồng hành cùng chúng con trong lúc vui cũng như khi sầu não, để chúng con có thêm niềm tin và sức mạnh để vác thánh giá Ngài đã ban, hầu có thể sống xứng đáng với tình yêu Ngài đã dành cho chúng con. Amen.
Petrus Sơn