Thứ Tư Tuần XXXI Thường Niên
Lời Chúa: Lc 14, 25-33
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
25 Khi ấy, có rất đông người cùng đi đường với Đức Giê-su. Người quay lại bảo họ :
26 “Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được. 27 Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được.
28 “Quả thế, ai trong anh em muốn xây một cây tháp, mà trước tiên lại không ngồi xuống tính toán phí tổn, xem mình có hoàn thành nổi không ? 29 Kẻo lỡ ra, đặt móng rồi, lại không có khả năng làm xong, thì mọi người thấy vậy sẽ lên tiếng chế diễu mà bảo : 30 ‘Anh ta đã khởi công xây, nhưng chẳng có sức làm cho xong việc.’ 31 Hoặc có vua nào đi giao chiến với một vua khác, mà trước tiên lại không ngồi xuống bàn tính xem mình có thể đem một vạn quân ra, đương đầu với đối phương dẫn hai vạn quân tiến đánh mình chăng ? 32 Nếu không đủ sức, thì khi đối phương còn ở xa, ắt nhà vua đã phải sai sứ đi cầu hoà. 33 Cũng vậy, ai trong anh em không từ bỏ hết những gì mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được.”
Từ Bỏ
Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu làm sáng tỏ thêm giới răn thứ nhất mà Thiên Chúa đã truyền cho Môsê trước Chúa Kitô hàng nghìn năm mà chúng ta vẫn đọc hàng ngày: “ Thờ phượng và kính mến Thiên Chúa trên hết mọi sự”. Thiên Chúa đã tạo dựng trần gian này mọi sự tốt lành. Mọi sự: con người, tiền của, vật chất trên đời này làm ta yêu mến nó vì nó cần thiết phục vụ cho sự sống của ta. Ở đây Chúa muốn ta từ bỏ, mà lại từ bỏ cha mẹ, vợ, chồng, anh em ruột thịt… nghe mà bạc bẽo nghiệt ngã. Vậy ta nên hiểu lời Chúa theo nghĩa hẹp hay nghĩa rộng.
Trước hết ta phải nhận biết Thiên Chúa là đấng tối cao, toàn năng, quyền phép, là cha yêu thương. Mọi sự chúng ta đang có được: thân xác, linh hồn, vật chất trần gian… đều nhờ Ngài mới có. Từng giây, từng phút mạng sống của ta và cả vũ trụ bao la này phải nhờ vào Ngài nó mới tồn tại. Ngài còn có quyền năng ban cho ta được sống đời đời. Vậy ngoài Thiên Chúa ra, ai có thể ban cho ta điều gì hơn thế nữa. Người ban ân huệ nhiều nhất, lớn nhất cho ta, thì lẽ thường ta cũng phải yêu mến nhất. Do vậy lời Chúa trên đây ta có thể hiểu theo nghĩa hẹp hay nghĩa rộng đều đúng cả.
Các thánh Tử Đạo xưa nay thấm nhuần lời Chúa, các Ngài đã triệt để thực thi nghĩa hẹp, đã thực sự “Từ bỏ cha mẹ, vợ con, anh chị em và cả mạng sống nữa” để theo Chúa. Đọc gương tử đạo của mãi thời Cựu ước, nhưng ai mà không xúc động trước lời của một bà mẹ nài nỉ khuyến khích các con mình tin yêu vào quyền năng của Thiên Chúa, để đừng sợ hiến dâng thân xác mình cho Chúa: “Chín tháng trong bụng mẹ, không phải mẹ đã ban và sắp đặt các phần thân thể… cho các con, nhưng chính là Thiên Chúa… Ngài sẽ trả… các con cho mẹ” (2Mcb7,20). Thánh Phêrô thì trước công nghị Do Thái, Ngài đã quả quyết về Chúa Giêsu: “Dưới gầm trời này không có một danh nào khác đã được ban cho nhân loại để chúng ta được nhờ vào danh đó mà được cứu độ” (Cv4,12). Còn lời Chúa với chúng ta hôm nay, chắc Chúa chưa muốn ta phải máu chảy đầu rơi để theo Chúa, nhưng ta có biết yêu người thân, của cải… bên dưới tình yêu mến Thiên Chúa không? Nếu những thứ ấy nó cản trở ta yêu Chúa ta có dám lìa bỏ nó không? Có lần Chúa nói với anh thanh niên giầu có hãy về bán gia tài cho người nghèo rồi đến đây theo Chúa. Còn ta nếu chưa dám bán, thì hãy tập dần dần xa nó, coi thường nó trong bình an vì chắc chắn có ngày ta sẽ phải xa lìa nó.
Một lần được dự giờ dạy giáo lý về bí tích Xức dầu, người thầy đã tâm sự: “Trước một căn bệnh hiểm nghèo thì bác sĩ sẽ chịu bó tay, người thân dù có nhiều tiền nhiều của, dù yêu thương bao nhiêu cũng đành bất lực. Bệnh nhân chỉ còn trông chờ vào Người yêu duy nhất quyền phép chữa trị hay nâng đỡ ủi an họ được an bình về chốn vĩnh hằng”.
Lạy Chúa, xin Chúa ban cho chúng con lòng yêu mến lời Chúa dạy, được hiểu đúng giá trị và sử dụng những tạo vật Chúa ban cho trên đời này, để giành được gia tài vĩnh cửu là chính Chúa. Amen.
Ngọc Năng (BC)