Lời Chúa: Ga 4,43-54
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an
43 Khi ấy, sau hai ngày lưu lại Sa-ma-ri, Đức Giê-su đi Ga-li-lê. 44 Chính Người đã quả quyết : ngôn sứ không được tôn trọng tại quê hương mình. 45 Khi Người đến Ga-li-lê, dân chúng trong miền đón tiếp Người, vì đã được chứng kiến tất cả những gì Người làm tại Giê-ru-sa-lem trong dịp lễ, bởi lẽ chính họ cũng đã đi dự lễ.
46 Vậy Đức Giê-su trở lại Ca-na miền Ga-li-lê, là nơi Người đã làm cho nước hoá thành rượu. Bấy giờ có một sĩ quan cận vệ của nhà vua có đứa con trai đang bị bệnh tại Ca-phác-na-um. 47 Khi nghe tin Đức Giê-su từ Giu-đê đến Ga-li-lê, ông tới gặp và xin Người xuống chữa con ông vì nó sắp chết. 48 Đức Giê-su nói với ông : “Các ông mà không thấy dấu lạ điềm thiêng thì các ông sẽ chẳng tin đâu !” 49 Viên sĩ quan nói : “Thưa Ngài, xin Ngài xuống cho, kẻo cháu nó chết mất !” 50 Đức Giê-su bảo : “Ông cứ về đi, con ông sống.” Ông tin vào lời Đức Giê-su nói với mình, và ra về. 51 Ông còn đang đi xuống, thì gia nhân đã đón gặp và nói là con ông sống rồi. 52 Ông hỏi họ con ông đã bắt đầu khá hơn vào giờ nào. Họ đáp : “Hôm qua, vào lúc một giờ trưa thì cậu hết sốt.” 53 Người cha nhận ra là vào đúng giờ đó, Đức Giê-su đã nói với mình : “Con ông sống”, nên ông và cả nhà đều tin. 54 Đó là dấu lạ thứ hai Đức Giê-su đã làm, khi Người từ miền Giu-đê đến miền Ga-li-lê.
1. Ghi nhớ:
Chính Người đã quả quyết: Ngôn sứ không được tôn trọng tại quê hương mình.
2. Suy niệm:
Sống trên đời ai ai cũng có quê hương, là nơi chôn rau cắt rốn, là cái nôi nuôi mình khôn lớn với biết bao kỷ niệm êm đềm luôn ghi nhớ với tình gia đình, tình làng nghĩa xóm mà bất cứ người con nào đi xa cũng muốn quay về. Tuy nhiên, khi bước ra khỏi cái nôi ấy, có mấy người ra đời đã công thành danh toại nhưng về khi về quê hương cũng được mọi người chấp nhận đâu? Chẳng hạn như ngày hôm nay, trong Tin Mừng Thánh Gioan cho thấy những người làng Nadarét sau khi đã ca ngợi Chúa Giêsu, thì họ bắt đầu thắc mắc về Ngài. Họ bàn tán: Ông này hẳn không phải là con bác thợ mộc Giuse hay sao? Và từ thắc mắc, họ đi đến chỗ căm thù, thậm chí còn muốn thủ tiêu Ngài. Như Chúa Giêsu đã quả quyết: “Ngôn sứ không được tôn trọng tại quê hương mình”.
Bài Tin Mừng hôm nay nhắc nhở cái tôi mỗi người, cuộc sống ít nhiều tôi đã mắc phải sai lầm, sự ganh tỵ nhỏ nhen luôn vây quanh tôi, không rời tôi nửa bước để tôi sống có thể thiếu khách quan hay suy đoán lệch lạc về mọi người. Theo Chúa, người môn đệ biết hy sinh từ bỏ, sống can đảm, khiêm nhu, chịu đựng, biết tha thứ cho người làm tôi tổn thương, kiên trì với ơn gọi của mình, gặp khó khăn không nản chí sờn lòng.
Đặc biệt người đoàn viên Đa Minh, ngay tại huynh đoàn tôi, nơi tôi với mọi người chung một giờ kinh Phụng Vụ, cùng chung buổi họp mặt hàng tháng, cùng với chung mọi người dù tuổi tác chênh lệch, đôi khi mất lòng nhau, nhưng cùng một chí hướng, cùng một ơn gọi Dòng đã trao, thì hà cớ gì tôi phải xa lánh mọi người anh em, như một gia đình của tôi. Nếu người đoàn viên tôi biết từ bỏ cái tôi ganh tỵ hiềm khích nhau, sự ganh ghét đã làm mất đi tình huynh đệ, làm trở ngại bao hoạt động đạo đức của Huynh đoàn, làm nhụt đi bao thiện chí của mọi người, hoặc người phục vụ trong đạo đức để tìm danh cho mình, phục vụ để lấy tiếng thơm lây, để mọi người ca tụng không được thì buông bỏ.
Thế nên, dù hoàn cảnh nào chăng nữa, tôi vẫn vững tin rằng người môn đệ theo Chúa, là sống theo khuôn mẫu Người, đường lối Người, tức là tôi luôn có Chúa luôn đồng hành che chở, Người cùng tôi ra đi rao giảng Tin Mừng trên vạn nẻo đường, mời Chúa ngự vào tâm hồn bằng tầm lòng chân thật, sống vị tha, sống biết cho đi nhưng không với lòng mến Chúa và yêu người.
3. Cầu nguyện:
Lạy Chúa! Xin cho mùa chay Thánh này, chúng con biết trở về trong sự sám hối bằng một trái tim biết rộng mở, thứ tha, với một tinh thần phục vụ anh em để cho đi và yêu thương mọi người. Amen.
M.Liên