Cô gái nghèo thương các linh hồn

Cô gái nghèo thương các linh hồn

Một thiếu nữ nghèo nhưng được học giáo lý từ ngày còn nhỏ. Bởi nhà nghèo nên cô phải đi ở mướn. Cô có thói quen tốt lành là tháng nào cũng xin lễ cho các linh hồn nơi luyện ngục.

Khi rời miền quê theo ông chủ lên ở tỉnh thành, cô cũng vẫn giữ thói quen đó. Hơn nữa chính cô còn đi dự lễ hợp lời cầu nguyện với linh mục chủ tế để cầu cho các linh hồn mau chóng được ra khỏi luyện ngục.

Chúa muốn thử lòng cô gái nghèo bằng một cơn bệnh. Không những cô đau đớn bởi bệnh, mà cô còn bị mất luôn việc làm và tiêu xài hết cả món tiền nhỏ đã dành dụm được.

Khi khỏi bệnh, trong túi cô chỉ còn một đồng bạc cuối cùng. Làm sao bây giờ? Cô ngửa mặt cầu xin Chúa ban cho một chỗ làm khác. Nghe nói có một nhà cuối phố muốn tìm người ở mướn, cô liền tìm đến xin việc làm. Khi đi được nửa đường, gặp nhà thờ, cô vào để kính viếng Chúa.

Cô nhớ lại cả tháng nay không được dự lễ, nên nảy ra ý định lấy đồng bạc cuối cùng để xin lễ cầu nguyện cho các linh hồn, nhưng bụng đói quá làm sao chịu được. Cuối cùng cô vào phòng mặc áo lễ với niềm tin “Chúa biết mọi sự, bởi vinh Danh Chúa, Chúa không bỏ con”. Cô đã xin một lễ cầu cho linh hồn nơi luyện ngục, rồi cô sốt sắng tham dự Thánh lễ đó.

Dự lễ xong cô tiếp tục đi về cuối phố, phó thác tương lai cho Chúa. Đang khi cô lủi thủi bước đi thì một thanh niên dáng vẻ xanh xao đi ngược chiều. Gặp cô, chàng hỏi:

– Có phải cô đang đi tìm việc làm không? Cô cứ đến nhà đường này, số này, vào tìm bà này … bà ta sẽ nhận cô và sẽ cư xử tử tế với cô.

Nói xong chàng biến đâu mất, cô chưa kịp cám ơn chàng. Tìm đến đúng đường và đúng số nhà, cô ấn chuông cổng. Một cô gái khác đã bị bà chủ đuổi, sắp phải ra đi, vẻ tức giận càu nhàu ra mở cổng nói xẵng:

– Vào mà gõ cửa, bà ta sẽ mở cho! Rồi cô ta xách gói đồ của mình đi thẳng ra phố.

Bà chủ nhà nghe tiếng gõ cửa, ra mở và thấy cô thiếu nữ nghèo, bà hỏi ai chỉ cho mà biết đường tới đây xin việc. Cô thật thà kể lại tình cảnh. Thấy chuyện hay hay, bà bảo cô kể lại từ đầu, kể xong cô nhìn bức ảnh trên tường reo lên:

– A! Thưa bà, chính anh này bảo con tìm đến nhà bà.

Bà chủ nhà rất xúc động thấy cô nhà nghèo có lòng thương các linh hồn , đã bỏ ra đồng bạc cuối cùng để xin lễ, và như có sức thúc giục, bà ôm chầm lấy cô, nói trong nghẹn ngào:

– Con ơi, con không phải là người làm mướn của ta nữa, con là con ta. Chính con trai ta đã chỉ cho con tới đây, nó chết 2 năm nay rồi, và con đã cứu nó. Ta tin rằng nó về chỉ lối cho con. Từ nay hai chúng ta sẽ hợp nhau cầu nguyện cho các linh hồn nơi luyện ngục chóng lên Thiên đàng.

Bạn và tôi, chúng ta có làm việc lành phúc đức, hy sinh cầu nguyện cho các linh hồn nơi luyện ngục đang đợi chờ chúng ta không?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *