Tình đó duyên đây

Màn đêm vừa buông phủ làng quê, Đức đã quần áo bảnh bao, đứng trước chiếc gương lớn, nghiêng bên này, vuốt bên kia, nét mặt tỏ vẻ hài lòng với mái tóc lượn sóng thơm thoang thoảng. Có tiếng thằng Tiến ở ngoài cửa vọng vào: “ Đức ơi! đi thôi, làm gì mà lâu dữ vậy?”, Đức  bước ra, trên tay là bó hoa hồng thắm, được đính một dải nơ xanh bằng lụa xinh xinh. Nhìn thấy Đức, Tiến phất tay mạnh mẽ : “Hôm nay nhìn mày oách quá, thế này mà em Mai không… đổ, mới là lạ”, Đức nháy mắt tinh nghịch bảo Tiến: “Mày chuẩn bị tinh thần làm phù rể cho tao là vừa”. Cả hai cười vang, rồi cùng lướt êm du trên hai chiếc xe bóng loáng, hướng về phía nhà Mai.

Mai là bạn của Đức và Tiến, cùng một xã nhưng khác thôn, biết nhau từ khi mới bước chân vào trường tiểu học của xã. Lên trung học, trường ở ngoài phố thị, Đức và Tiến lại là hai… “vệ sĩ” trung thành, ngày ngày đón rước “Mai cô nương” đi học, rồi đưa về đến nơi đến chốn. Tốt nghiệp trung học, cả ba đều không chọn con đường vào đại học, mà tìm việc làm để phụ giúp gia đình. Mai đi làm tại một công ty may mặc gần nhà, Đức và Tiến chung vốn mở một cửa hiệu sửa xe máy nho nhỏ, do chịu khó học hỏi, cộng thêm bản chất thật thà, cẩn thận, nên khách hàng đến mỗi ngày một đông.

Tích cóp mấy năm, có thêm vốn, cả hai bàn nhau mở rộng cửa hiệu, sửa chữa cả điện tử, điện lạnh, dần dần bán thêm đồ điện dân dụng, hai đứa ăn ở, ngủ nghỉ luôn tại hiệu. Đức từ lâu đã thầm yêu Mai, nhưng vì tình bạn thân thiết từ nhỏ, Đức sợ nói lời yêu sẽ làm Mai e ngại và giữ khoảng cách, có khi còn mất đi tình bạn đã gắn bó hơn chục năm nay. Đức đem nỗi niềm thổ lộ cùng Tiến, Tiến động viên: “Cứ tới đi, đã có tao làm quân sư, kiểu gì nàng cũng…cảm đứ đừ cho mà xem”. Được thằng bạn thân tiếp thêm lửa, tối nay nhân ngày sinh nhật của Mai, Đức nhủ lòng sẽ ngỏ lời cùng Mai.

Khi Đức và Tiến đến nhà Mai, thì cũng là lúc bạn bè đã tề tựu đông đủ. Đức đến bên trao bó hoa cho Mai, nhìn thật sâu vào mắt cô cùng với lời chúc dịu êm: “Chúc em sinh nhật vui vẻ, luôn luôn xinh đẹp và thành đạt trong cuộc sống, anh mong ước sẽ là người cùng em vun đắp hạnh phúc trong tương lai”. Mai ngập ngừng, bối rối, chưa biết phải làm sao, thì Tiến đã chạy lên giật bó hoa trong tay Đức rồi ấn vào tay Mai: “Nhận đi cô nương, thằng Đức nó nói chân thành đó”, Mai định nói gì đó thì Tiến đã ào xuống với đám bạn, cùng vỗ tay đôm đốp. Mấy đứa con gái xuýt xoa : “Anh Đức galăng quá”, bọn con trai thì vừa hò hét vừa lớn tiếng trêu chọc: “Sao mày khôn thế Đức ơi! Một công đôi việc, tay này trao hoa chúc mừng sinh nhật em, tay kia thì…kéo cưa, mày định để chúng tao…mồ côi cả đám hay sao”, tiếng cười lại ré lên vui vẻ.

Tiến đứng lên cất cao giọng: “Nói gì thì nói, chứ mọi người có công nhận Đức và Mai quá đẹp đôi không?”, một tràng pháo tay rộ lên tán thưởng. Tiến tiếp tục: “Bây giờ đã đến lúc mong chờ nhất, Mai hãy cầu nguyện những ước muốn của mình, sau đó, Đức và Mai sẽ cùng cầm dao cắt bánh sinh nhật”, tiếng vỗ tay lại vang lên không ngớt. Đêm về khuya, tiệc đã tàn, mọi người cùng nhau ra về, Tiến cũng đã lặng lẽ… chuồn từ khi nào, theo “kịch bản” đã thỏa thuận với Đức từ trước, chỉ còn lại Hiền, cô bạn thân của Mai. Đức có ý đợi cho Hiền về trước, còn mình sẽ nán lại tâm sự riêng với Mai, nhưng Mai dắt cô bạn thân đến bên Đức và bảo: “Tiện đường, anh đưa Hiền về đỡ em, chiều nay em đến đón Hiền đi mua đồ, hai đứa đi chung một xe, đúng ra, em phải đưa Hiền về, nhưng tối nay vui quá nên em uống chút bia, giờ cảm thấy đau đầu, anh giúp em nhé!”. Đức bị cụt hứng, nhưng vì đang lấy điểm với người đẹp, nên Mai vừa dứt lời, Đức nhanh nhảu: “Có gì đâu, anh cũng về qua lối nhà Hiền mà”, quay sang Hiền, Mai tinh nghịch: “Về… zui zẻ nghe”.

Dù ở cùng xóm, nhưng Đức và Hiền chẳng thân nhau lắm, Đức không thích con gái mắt một mí, cứ mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, Đức cứ thấy sao sao ấy, vả lại bạn bè  bảo Hiền ăn nói chanh chua, mà Đức thì rất dị ứng những cô gái như vậy. Trên đường về, Hiền hỏi thăm công việc làm ăn của Đức, rồi chuyện bạn bè, chuyện tương lai, Đức ngỡ ngàng trước sự hiểu biết của Hiền. Con đường như ngắn hơn, khi chẳng mấy chốc đã về đến ngõ nhà Hiền, Hiền xuống xe và cảm ơn Đức, khi quay gót bước vào cổng, Hiền còn nói với ra: “Khi nào rảnh, có đi chơi thì nhớ rủ Mai và em đi cùng với nhé!”.

Đúng là… người ta đi chơi với người yêu, còn rủ cô đi cùng để làm kỳ đà cản mũi à, nghĩ vậy, nhưng Đức  cũng không thấy… ghét cô nàng một mí như ngày trước. Đức vừa dừng xe bên thềm, Tiến đã chạy ra hỏi dồn dập: “Về sớm thế, sao không ở lại tâm sự lâu lâu? em Mai đã…”, Tiến chưa nói hết câu, thì Đức đã cắt ngang: “Đã với chả đang, chưa kịp nói gì thì Mai nhờ tao đưa Hiền về, thế là đành làm xe ôm bất đắc dĩ”, Tiến nhăn nhó: “Làm tao cứ thấp thỏm, hy vọng tràn trề, vậy mà…”. Đức vừa thay quần áo vừa bảo Tiến: “Từ trước đến giờ chúng mình cứ nghĩ Hiền… chua, chứ thực ra cũng không đến nỗi nào, chỉ là chưa… ngọt lịm thôi”. Tiến trợn tròn mắt nhìn Đức rồi lắp bắp: “Mày… mày đừng nói với tao là đã… đã cảm em Hiền sau một đêm làm xế,  trên  quãng đường quê vắng vẻ nhé”. Nói xong, Tiến đằng hắng rồi cất cao giọng: “Đêm nay anh đưa em về, đường khuya sao trời lấp lánh, đêm nay anh đưa em về, mắt em…mí…đã…nhân…đôi…”, Đức chỉ mỉm  cười nói: “Ngủ đi ông tướng, mai còn cày”. Sau hôm đó, mỗi khi  Đức  mời Mai đi chơi, thì lần nào Mai cũng gọi Hiền và Tiến đi cùng và bao giờ cũng chủ động ngồi xe của Tiến, còn Đức thì… xế Hiền. Có lần Tiến bảo Mai: “Em sang xe thằng Đức đi, để anh chở bà la sát”, Mai phụng phịu: “Tồ đến thế là cùng, anh không thấy họ đang rất vui đó sao? Còn nữa, hôm sinh nhật em, chính anh tặng hoa cho em chứ không phải anh Đức đâu nhé, anh nghĩ lại coi, mà…em nhận cũng là vì anh đấy”. Tiến thấy lỗ tai lùng bùng, có phải mình nghe nhầm không nhỉ, nhưng, nghe nhầm thì việc chi mà con tim cứ đập loạn xạ hết cả lên thế này, thật đúng là: Tình đó duyên đây.

Giờ đây, cả hai cặp: Đức và Hiền, Tiến và Mai, đều đang rất hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình, họ vẫn làm chung ở hiệu sửa xe. Thi thoảng, cả hai lại thu xếp công việc, đưa một nửa của mình tới những nơi hẹn hò ngày nào, rồi cùng nhau ôn lại một thời đã vương, đã rối trong những sợi tơ tình tưởng rằng mỏng manh đó, nhưng nó đã đưa họ đỗ bến tình bạn, tình yêu. Tất cả đều tin tưởng rằng: Chính Thiên Chúa là người đã… giăng sợi dây tình  và cũng chính Ngài đã… vấn chặt  họ lại với nhau bằng sợi dây ấy.

                                                                                                                Mờ-inh

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *