Lời Chúa: 1 Cr 15,1-8, Ga 14,6-14
✠ Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an (Ga 14,6-14)
6 Khi ấy, đến giờ lìa bỏ thế gian mà về với Chúa Cha, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai có thể đến với Chúa Cha mà không qua Thầy. 7 Nếu anh em biết Thầy, anh em cũng biết Cha Thầy. Ngay từ bây giờ, anh em biết Người và đã thấy Người.”
8 Ông Phi-líp-phê nói : “Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha, như thế là chúng con mãn nguyện.” 9 Đức Giê-su trả lời : “Thầy ở với anh em bấy lâu, thế mà anh Phi-líp-phê, anh chưa biết Thầy ư ? Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha. Sao anh lại nói : ‘Xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha’ ? 10 Anh không tin rằng Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy sao ? Các lời Thầy nói với anh em, Thầy không tự mình nói ra. Nhưng Chúa Cha, Đấng luôn ở trong Thầy, chính Người làm những việc của mình. 11 Anh em hãy tin Thầy : Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy ; bằng không thì hãy tin vì công việc Thầy làm. 12 Thật, Thầy bảo thật anh em, ai tin vào Thầy, thì người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm. Người đó còn làm những việc lớn hơn nữa, bởi vì Thầy đến cùng Chúa Cha. 13 Và bất cứ điều gì anh em nhân danh Thầy mà xin, thì Thầy sẽ làm, để Chúa Cha được tôn vinh nơi người Con. 14 Nếu anh em nhân danh Thầy mà xin Thầy điều gì, thì chính Thầy sẽ làm điều đó.
Đường đi, sự thật, lẽ sống (03.05.2024)
Một gia đình đang chất hành lý lên xe hơi để đi nghỉ hè. Họ có ba đứa con nhỏ với vẻ mặt vui tươi đang nóng lòng chờ ba má hoàn tất mọi sự để lên đường. Có một người khách đi đường gõ gõ vào cửa kinh xe và hỏi:
“Các cháu đi đâu?” Các cháu đi theo đường nào để đến đó?? Dọc đường sẽ nghỉ chân tại đâu??? Tối nay các cháu sẽ ăn cơm ở đâu????
Chắc chắn các em chỉ biết mắt chữ A mồm chữ O nhìn người ấy mà chẳng thể trả lời. Nhưng nếu hỏi: “Các cháu sẽ đi với ai?” Ắt là cả ba đứa sẽ đồng thanh vui vẻ reo lên: “ Dạ, chúng con đi với ba má!”
Các bé không biết chính xác là đi đâu, không biết cả đường đi, cũng không biết sẽ ăn uống ngủ nghỉ ở đâu, nhưng biết chắc chắn rằng mình sẽ đi với ai. Niềm tin tưởng vào ba má là tất cả vấn đề. Ba má sẽ săn sóc, dẫn đưa các bé đi tới nơi tới chốn bình an…
Cũng thế, trên con đường về quê Trời, với lòng thương xót vô biên, Chúa Cha đã ban cho chúng ta người Con Môt yêu quý của Người. Chính Chúa Giêsu sẽ là con đường thật dẫn chúng ta về với sự sống viên mãn trên nước Trời, nơi Chúa đã dọn sẵn cho ta.
Chúa Giêsu là đường. Chúa đã chọn cách trở nên người phàm là cốt để chỉ cho chúng ta đến với Cha của Người. Vì thế Chúa đã từ trời xuống thế gian, đã đi hết con đường của kiếp nhân sinh khốn khổ, con đường làm mọi người ngỡ ngàng, nhưng sau này con người đều hiểu bởi vì con đường ấy là con đường tình yêu, chính là con đường Thập Giá và sự chết. Con đường của Chúa là con đường phục vụ, con đường tự hiến, con đường hẹp nhưng thấm đẫm yêu thương. Chúa đã ngang qua Thập Giá để kéo mọi người lên cùng Chúa. Và tình yêu của Người là tình yêu cứu độ, tình yêu tự hiến và hy sinh:” Không tình yêu nào cao vời bằng tình yêu của Người hiến mạng sống vì người mình yêu…
Không như những đứa trẻ hoàn toàn phó thác mọi sự trong bàn tay của ba má. Chúa tôn trọng sự tự do của chúng ta…Vì thế trên dòng đời, chúng ta sẽ rất băn khoăn khi lựa chọn đường đi cho mình:
– Có con đường đam mê những thú vui trần thế, lo tìm thú vui xác thịt, sống chỉ để thoã mãn những khát vọng nhục dục, những nhu cầu ích kỷ của chính mình, không bận tâm đến tha nhân và những lý tưởng cao đẹp.
-Có con đường chỉ mong kiếm tìm những lợi lộc trần thế. Cuộc sống chạy theo những gì là có lợi cho mình. Lợi thì làm, không lợi thì thôi. Bế tắc. Bởi vì con người còn có niềm vui lớn hơn, khi sống cho những giá trị tâm linh.
-Có con đường chỉ biết giành giật chổ đứng trong xã hội. Mục đích chỉ là sống sao cho hơn người, được người đời trọng vọng, ca tụng..hay cho rằng con người có khả năng giải quyết mọi sự, mà quên rằng tất cả đều là ơn ban của Thiên Chúa.
– Và có con đường Chúa đã đi trước, dọn lối chỉ dẫn và mời gọi chúng ta bước theo, đó chính là con đường Giêsu.
Đi trên Đường Giêsu là đi bằng cả niềm tin gắn bó hiệp thông của những con người biết mình có chung một lý tưởng để theo đuổi, và sẵn sàng hy sinh tất cả để đạt được lý tưởng ấy. Trút bỏ những hành trang cồng kềnh của danh lợi thú, đoạn tuyệt với những ngõ cụt lối mòn của cuộc sống khô khan, chấp nhận canh tân để có được bước đi vừa thanh thoát vừa thanh thản của đời nhân đức…
Đi trên Đường Giêsu cũng là đi bằng niềm hy vọng bền vững vì có Chúa đi trước để: “dọn chỗ cho các con”.
Đi trên Đường Giêsu còn là đi bằng cả tình yêu phục vụ cho nhau. Chúng ta không đi một mình, nhưng cùng hiệp hành cùng nhau bên Chúa.
Trong tập suy niệm “Đường Đi Một Mình”, Cha Nguyễn Tầm Thường có nhắc đến câu chuyện về những người lữ hành trong trận bão tuyết. Người thứ nhất đi đầu và bị ngã quỵ trong cơn bão. Người thứ hai đi ngang qua cúi nhìn rồi bỏ đi. Người thứ ba đi đên thấy và quyết định vác kẻ xấu số cùng đi. Ông cố chống tuyết, ôm người ngất xỉu trên vai. Khi người ta phát hiện, thì người thú hai đã chết cóng từ lâu. Còn người thứ ba vì vác kẻ xấu số trên vai, nên hơi ấm của họ đã truyền sang nhau vì thế cả hai còn thở và được cứu sống…
Lạy Chúa, con đường Chúa đã mở ra để chỉ cho chúng con theo chính là con đường hẹp dẫn tới sự thật và lẽ sống. Chúng con tin chắc chắn rằng con đường khổ nạn và cái chết của Chúa không bao giờ kết thúc ở thứ sáu tuần thánh, mà sẽ xuyên suốt qua bóng đêm để vươn tới Ánh Sáng Phục Sinh. Con đường Giê-su sẽ dẫn tất cả chúng con đến với Cha trên trời.
Lạy Chúa, cuộc đời có Chúa cùng đi, con an tâm vui bước!
Têrêsa Hảo
Không ai đến được với Chúa Cha mà không qua Chúa Giêsu (03.05.2023)
Thánh Phaolô trong bài đọc 1 khẳng định với các tín hữu Côrintô rằng Tin Mừng ngài loan báo có sức cứu thoát họ. Ngài rao giảng cho họ những gì Ngài đã lãnh nhận: “Đức Kitô đã chết vì tội lỗi chúng ta, đúng như lời Kinh Thánh, rồi Người đã được mai táng, và ngày thứ ba đã trỗi dậy, đúng như lời Kinh Thánh. Người đã hiện ra với ông Kêpha, rồi với Nhóm Mười Hai. Sau đó, Người đã hiện ra với hơn năm trăm anh em một lượt, trong số ấy phần đông hiện nay còn sống, nhưng một số đã an nghỉ. Tiếp đến, Người hiện ra với ông Giacôbê, rồi với tất cả các Tông Đồ. Sau hết, Người cũng đã hiện ra với tôi, là kẻ chẳng khác nào một đứa trẻ sinh non” (1 Cr 15:3-8). Qua những lời này, Thánh Phaolô trình bày nội dung chính của Tin Mừng được loan báo hay còn gọi là kerygma và thánh nhân cũng cho biết, Tin Mừng ngài loan báo là đáng tin cậy vì ngài được nhìn thấy Đức Kitô. Điều này cho thấy tiêu chuẩn quan trọng nhất để trở nên chứng nhân đáng tin cậy của Chúa Giêsu là có được kinh nghiệm “trực tiếp” với Chúa Giêsu. Điều này mời gọi chúng ta vun trồng mối tương quan “trực tiếp” Thiên Chúa qua đời sống cầu nguyện của mình.
Sau khi nói cho Tôma biết mình là đường, là sự thật và là sự sống, Chúa Giêsu tiếp tục khẳng định với các môn đệ rằng: “Nếu anh em biết Thầy, anh em cũng biết Cha Thầy. Ngay từ bây giờ, anh em biết Người và đã thấy Người” (Ga 14:7). Những lời này làm chúng ta xét lại chính mình: Chúng ta có biết Chúa Giêsu không? Khi nói đến biết Chúa Giêsu, chúng ta không chỉ nói đến những kiến thức chúng ta thu thập được về Ngài qua việc học hỏi, nhưng còn về một mối tương quan sâu đậm với Ngài, một lối sống đồng hình đồng dạng với Ngài. Nói cách khác, người nói rằng tôi biết Chúa Giêsu là người biến cuộc đời của mình trở nên đồng hình đồng dạng với Ngài.
Trong Tin Mừng Thánh Gioan, mục đích của Chúa Giêsu là mặc khải Chúa Cha cho con người. Qua chính Ngài, con người nhìn thấy, biết và đụng chạm đến Thiên Chúa. Những điều này ít xảy ra trong cuộc sống thường ngày của chúng ta vì nhiều khi gặp khó khăn, nhất là khi đi trong bóng đêm của đức tin, chúng ta cũng hỏi như Philípphê: “Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha, như thế là chúng con mãn nguyện” (Ga 14:8). Đứng trước câu hỏi này, Chúa Giêsu cũng ‘trách yêu’ chúng ta như đã trách Philípphê: “Thầy ở với anh em bấy lâu, thế mà anh Philípphê, anh chưa biết Thầy ư? Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha. Sao anh lại nói: ‘Xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha’? Anh không tin rằng Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy sao? Các lời Thầy nói với anh em, Thầy không tự mình nói ra. Nhưng Chúa Cha, Đấng luôn ở trong Thầy, chính Người làm những việc của mình” (Ga 14:9-10). Chúa Giêsu luôn ở với chúng ta, nhưng chúng ta có ở với Ngài không? Chúng ta đã không để Chúa Giêsu đến ở trong chúng ta vì tâm hồn và con tim chúng ta chứa đựng nhiều của cải vật chất hoặc để cho lo lắng sự đời chiếm lấy. Khi tâm hồn chúng ta để cho lời Chúa Giêsu chiếm lấy, chúng ta sẽ nhận ra rằng Chúa Cha ở trong Chúa Giêsu, và Chúa Giêsu luôn ở trong chúng ta. Chính Chúa Giêsu là “cầu nối” để qua đó Chúa Cha ở trong chúng ta và chúng ta ở trong Chúa Cha.
Sau khi trách và khẳng định với Philipphê về việc Chúa Cha làm mọi sự ở trong Ngài, Chúa Giêsu mời gọi các môn đệ tin vào Ngài. Đồng thời, Ngài cũng khẳng định rằng những ai tin vào Ngài sẽ làm được những điều Ngài làm, đó là làm cho người khác nhìn thấy Chúa Cha qua cuộc sống của họ: “Anh em hãy tin Thầy: Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy; bằng không thì hãy tin vì công việc Thầy làm. Thật, Thầy bảo thật anh em, ai tin vào Thầy, thì người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm. Người đó còn làm những việc lớn hơn nữa, bởi vì Thầy đến cùng Chúa Cha. Và bất cứ điều gì anh em nhân danh Thầy mà xin, thì Thầy sẽ làm, để Chúa Cha được tôn vinh nơi người Con. “Nếu anh em nhân danh Thầy mà xin Thầy điều gì, thì chính Thầy sẽ làm điều đó” (Ga 14:11-14). Qua những lời này, Chúa Giêsu khẳng định với các môn đệ tầm quan trọng của đức tin: Đức tin là yếu tố làm cho người môn đệ nhận ra bàn tay Thiên Chúa đang hoạt động trong thế giới và trong cuộc đời của mỗi cá nhân. Chính đức tin đưa người môn đệ vào trong mầu nhiệm yêu thương của Thiên Chúa và kín múc ở đó ‘năng lực sáng tạo,’ hầu thực hiện những việc vĩ đại nhân danh Chúa Giêsu. Tóm, lại, người môn đệ là người có niềm tin sâu xa vào Thiên Chúa và qua đức tin đó họ phó thác trọn vẹn chính cuộc đời mình vào bàn tay yêu thương quan phòng của Chúa, hầu để Ngài thực hiện những điều kỳ diệu trong thế giới.
Lm. An-tôn Nguyễn Ngọc Dũng, SDB
Đường Giê-su (03.05.2022)
Linh Mục – Tựa đề bài thơ của cậu học trò Nguyễn Tất Nhiên (1970) có một khổ viết:
“dĩ vãng là địa ngục
giam hãm đời muôn năm
tôi – người yêu dĩ vãng
nên sống gần Sa-tan
ngày kia nghe lời quỷ
giáng thế thêm một lần
trong kiếp người linh mục
xao gầy cơn điên trăng !”
Có lẽ ai mới đọc qua cũng phải phì cười, vì lời thơ có vẻ như ngớ ngẩn. Nhưng ngẫm kỹ, thì có một triết lý sâu sắc; ít ra là “hợp cảnh” với trình thuật Tin Mừng hôm nay (x. Ga. 14,6-14). Các môn đệ đã sống với Chúa Giê-su, đã cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ nghỉ, cùng rày đây mai đó rao giảng, chữa bệnh, từng nhiều lần chứng kiến Thầy mình làm phép lạ… thế nhưng lại chẳng nhận ra khuôn mặt Thầy của mình; đồng nghĩa với không biết, không rõ gì về Thầy mà mình đi theo bấy lâu nay.
Có lẽ các môn đệ đang chìm đắm trong “dĩ vãng” thời vàng son “múa gậy, hóa phép” cùng với Thầy Giê-su thuở nào. “Yêu dĩ vãng” nên sống gần Sa-tan, thích làm theo lời nó hơn làm theo lời của Thiên Chúa, định giáng thế thêm một lần nữa chuộc tội nhân gian chăng ? (x.1 Pr 3,18)
Có lẽ vì các môn đệ quá “yêu dĩ vãng”; quá quen với những nét quen thuộc bên ngoài mà mắt họ bị che khuất cái thực tại bên trong. Chúa đứng trước mặt các ông mà chẳng có ông nào nhận ra Ngài. mà hễ ai thấy Ngài là thấy Cha của Ngài (x. Ga. 14,9)
Có lẽ ngày nay các Ki-tô hữu cũng “yêu dĩ vãng” như các Tông đồ khi xưa; luôn đi tìm kiếm dấu lạ qua các cuộc hành hương, cúng bái. Nhưng những dấu lạ xảy ra trước mắt mỗi ngày trong thánh lễ qua lời linh mục truyền phép mà chẳng nhìn thấy Chúa Giê-su hiện diện, cứ thế nên cứ “hao gầy đơn điên trăng !”
Lạy Chúa, xin cho con luôn tin rằng: Chúa là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh Chúa sẽ ban tặng, chính là thịt Ngài đây, để cho thế gian được sống. Amen.
CÁT BIỂN
Đường Sự Thật
Con đường người ta nghĩ ngay đến đường đi giao thông để đi từ nơi này đến nơi khác, bằng nhiều phương tiện như, đôi chân, bằng ngựa, bằng xe, bằng bè, bằng thuyền, bằng máy bay… Đó là những con đường giao thông đi trên bộ, trên nước và trên không trung.
Những con đường đi đó tùy thuộc vào mỗi nơi mà to hay nhỏ, thuận lợi hay khó khăn, bằng phẳng hay gồ ghề, tốt hay xấu. Ví như những con đường mòn trong rừng, ven núi thì gồ ghề, cong queo, khó khăn; còn những con đường ở nông thôn hay thành thị thì luôn rộng lớn, bằng phẳng và rất thuận lợi cho việc đi lại.
Đó là những con đường để di chuyển đồ dùng, vật chất từ nơi này đến nơi khác, bằng nhiều phương tiện với nhiều con đường khác nhau. Trên những phương tiện đó chuyên chở cả những cái tốt cái xấu, cái được phép cái bị cấm, tất cả đều đi trên đường.
Đường là để người ta bước đi, bước từng bước tới đích. Đó là con đường hiện hữu, vật thể mà người thấy và đi được trên nó. Có những con đường không đi bằng các phương tiện vật chất như xe cộ, máy bay mà vẫn tồn tại con đường. Đó là đường phi vật thể.
Con đường phi vật thể là con văn hoá, con đường tư duy, con đường trí tuệ, nó chuyên chở bằng các phương tiện như: hát chèo, hát xẩm, Quan họ Bắc Ninh, ca cổ Miền Nam… Con đường này được vận chuyển, chuyên chở bằng luân lý, lề Luật, cái tâm cái đức của con người.
Đó là những con đường của loài người, nhưng con đường nào cũng đưa đến cái cuối cùng là sự chết, sự tiêu tan, hư vô chẳng còn gì. Cho nên, từ ngàn xưa người ta đã luôn tìm cho mình một con đường tồn tại vĩnh viễn, con đường đưa người ta đến sự sống đời đời. Từ đó, nảy sinh ra biết bao vị thần thánh trên trời.
Tin Mừng theo thánh Gioan hôm nay đã nói cho ta biết một con đường có sự sống đời đời, đó là con đường Chúa Giêsu Kitô.
Con đường của Chúa Giêsu là con Sự Thật, là Sự Sống. Sự thật Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa và là Thiên Chúa, Sự Sống vì Chúa không chết bao giờ. Vì cái chết của Chúa Giêsu Kitô chỉ là cái chết của xác thịt, cho nên sau ba ngày Chúa đã sống lại để những ai tin vào Chúa Giêsu thì cũng sẽ được sống lại với Người, và sống đời đời.
Con đường của Chúa Giêsu được chuyên chở bằng các phương tiện: thánh thiện, tốt lành, nhân từ, công bằng, chân thật, những ai đi trên các phương tiện đó chính là đi trên con đường Giêsu, đưa đến đích là về tới nhà Cha Trên Trời. Đó là con đường duy nhất, không ai về trời mà lại không đi trên con đường đó, như Chúa Giêsu đã nói: Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy (Ga 14, 6).
Người ta muốn đi trên các phương tiện xe cộ hay máy bay thì phải mua vé. Cũng vậy, ai muốn đi trên các phương tiện của Chúa Giêsu, phải có đời sống như Chúa Giêsu đã dạy. Con đường Chúa đã dạy là:
Khi tiên tri Giona không muốn tuân lệnh Đức Chúa để đến thành Ninive loan báo phải ăn chay mặc áo nhặm quay về đường ngay nẻo chính, nếu không sẽ bị hủy diệt. Trên đường đi trốn ông đã bị quăng xuống biển và bị cá nuốt vào bụng ba ngày đêm, rồi nhả ông ra trên bờ (Giona 1-4).
Trong dụ ngôn người Samaria nhân lành, kể về một người Do Thái trên đường đi bị bọn cướp đánh đập và cướp hết tài sản, nhưng người anh em ông là những luật sĩ, tư tế nhìn thấy mà đi qua bỏ mặc ông. Còn người Samaria khác tộc khi nhìn thấy người bị hại thì xuống ngựa, đến nơi chăm sóc và đưa đến thầy thuốc chữa lành, tất cả chi phí ông đều chi (Lc 10, 25-37).
Khi ông Phêro đã chối Thầy ba lần thì trở về khóc lóc ăn năn. Một lần kia khi ông đang trốn ra khỏi thành để không bị bắt và giết chết, Chúa Giêsu đã hiện ra với ông và đi vào thành. Ông hỏi Chúa Giêsu: “Thầy đi đâu?” Chúa trả lời ông: “Thầy vào thành để chịu chết lần nữa”, rồi Chúa biến đi. Ông Phêro quay vào thành và chịu chết trên thập giá ngược.
Hôm nay kính thánh Philipphe và thánh Giacobe Tông đồ, hai thánh đã đi con đường của Chúa Giêsu nên đã được thấy Chúa Cha và sống đời đời.
Cầu nguyện
Lạy Chúa, xin cho con luôn noi gương Thánh Pholiphe và Thánh Giacobe Tông đồ, biết nhận ra Chúa Giêsu là con đường con phải đi theo, để con được Chúa cho con sống lại trong Nước Hằng Sống có Chúa Cha, Chúa Giêsu và Chúa Thánh Thần đang ngự trị.
Hư Vô
Dung Mạo Lòng Thương Xót
Hình ảnh Thiên Chúa được biết đến từ khởi nguyên.
Là Tình yêu vĩnh cửu, là hạnh phúc miên viễn, là niềm vui bất tận, là sự sống vĩnh hằng… đã không còn được con người nhận biết nữa, kể từ khi tổ tông con người bất tuân lời Thiên Chúa; trốn chạy Thiên Chúa. Càng trốn chạy, xa lánh Thiên Chúa, con người ngày càng quên mất dung mạo thánh thiện của Người.
Giờ đây, dung mạo của Thiên Chúa được con ngưởi nhận biết một cách xa lạ, méo mó, theo hình dung thiển cận, ngu dốt của họ…
Thế nhưng, thay vì bỏ mặc con nguời chết trong mê lầm, ngộ nhỡ. Thiên Chúa đã đi tìm con người trong chính lịch sử của họ, thay đổi lịch sử xấu xa của họ thành lịch sử cứu độ của Thiên Chúa.
Mầu nhiệm Nhập thể, đã cho con người tìm lại dung nhan của Thiên Chúa – dung nhan của Lòng Thương Xót – qua con người Đức Giêsu.
Các tông đồ xưa kia theo Đức Giêsu, ăn ở, ngủ nghỉ, và làm việc cùng Chúa thế nhưng các Ngài cũng chưa nhận ra dung mạo đích thực của Người, bởi lòng tin còn yếu kém. Chúa trách yêu ông Philípphê: “… anh chưa biết thầy sao? Ai thấy thầy là thấy Chúa Cha” (Ga 14,9) như thế nào; thì giờ đây Người cũng trách tôi và anh như vậy.
Mỗi ngày, tôi và anh đều gặp Chúa cách này hay cách khác.
Anh gặp Chúa trong thánh lễ.
Tôi gặp Chúa trong Lời của Người.
Anh gặp Chúa qua Thánh Thể.
Tôi gặp Chúa ở những người xung quanh tôi gặp gỡ, tiếp xúc.
Chúa đó ! Chúa trước mắt chúng ta, nhưng anh em mình lại không nhận ra. Trong khi đó, lại lo tìm Người ở tận đâu đâu, xa vời, không thực tế… theo trí tưởng, lòng suy của cá nhân mình.
Lạy Chúa, xin thêm đức tin và lòng mến cho con; để con luôn nhận ra dung mạo đích của Chúa; để con hằng vững tin Ngài luôn đồng hành cùng con trong suốt cuộc đời, trong mọi hoàn cảnh. Amen.
CÁT BIỂN
Xây dựng con người mình theo mô hình Đức Giêsu Kitô
Thánh Philipphê và Giacôbê hậu, Tông Ðồ (thế kỷ I)
Thánh Philipphê là người cùng quê với thánh Phêrô và Anrê sinh tại Betsaiđê, một làng trên bờ biển Tibêriát. Trước kia ngài theo thánh Gioan Tiền Hô và đã trở thành một trong những môn đệ đầu tiên của Chúa Giêsu. Chính ngài đã bảo cho Nathan biết Ðấng Cứu Thế đã đến và dẫn ông ta đến gặp Chúa. Phúc Âm đã nói lên mối liên hệ mật thiết giữa ngài với Chúa Giêsu.
Trước khi làm phép lạ bách hóa nhiều, Chúa đã hỏi thử Philipphê tìm kiếm thức ăn cho mọi người. Cũng chính ngài đã được lương dân xúm lại hỏi han và yêu cầu cho xem Ðấng Cứu Thế. Rồi trong bữa tiệc ly, ngài đã xin Chúa Giêsu tỏ Ðức Chúa Cha cho mình và Chúa Giêsu đã trả lời: “Ai thấy Ta là thấy Chúa Cha”.
Sau khi đã nhận lãnh Thánh Thần, ngài đã đem đức tin lại cho toàn thể dân thành Sitti. Sau đó, ngài đến giảng dạy ở Hiêrapoli, xứ Rigie và chịu đóng đinh vì danh Chúa. Xác ngài được các tín hữu ở đó mai táng, sau được đem về Rôma đặt bên mồ thánh Giacôbê.
Thánh Giacôbê hậu (gọi ngài như thế là để phân biệt với thánh Giacôbê con ôngAlphê) là anh em họ với Chúa Giêsu. Ngài là Giám Mục đầu tiên cai quản thành Giêrusalem. Sau khi sống lại, Chúa Giêsu đã hiện ra với ngài và chính ngài đã viết một bức thư còn lưu lại trong bộ Tân Ước.
Vì trung thành với đức tin, ngài bị bọn biệt phái và một số người cứng lòng tố cáo và kết án. Ngài bị chúng xô từ trên nóc đền thờ xuống và ném đá cho đến chết. Trước khi chết, ngài còn quỳ gối cầu nguyện xin Chúa tha thứ cho kẻ thù của mình.
(Veritas Asia)
Nhờ Tin Mừng, anh em được cứu thoát.
Philip là người cùng quê quán với Phêrô và Anrê, sinh ra tại Bethsaida (Jn 1:44). Ông cũng là một trong số những người theo John Baptist khi ông này chỉ vào Đức Kitô và giới thiệu: “Đây Chiên Thiên Chúa! Đây Đấng xóa tội trần gian!” Sau khi gọi Phêrô, Chúa Giêsu gặp Philip và gọi ông theo Ngài làm môn đệ với hai tiếng truyền đơn giản “Hãy theo Ta.” Philip vâng lời đáp trả tiếng gọi, và sau đó ông mang Nathaniel đến giới thiệu với Chúa và cũng trở thành môn đệ của Ngài (Jn 1:43-45). Philip có tên trong danh sách của Nhóm Mười Hai, tên của ông đứng hàng thứ năm trong danh sách, sau Phêrô và Anrê, Gioan và Giacôbê (Mt 10:2-4; Mk 3:14-19; Lk 6:13-16). Tin Mừng Thứ Tư tường thuật ba biến cố liên quan tới Philip (Jn 6:5-7; 12:21-23; và trình thuật hôm nay 14:8-9). Ba biến cố này cho chúng ta cái nhìn tổng quát về Philip: ngây thơ, xấu hổ, và hơi bi quan.
Thánh Giacôbê chúng ta mừng hôm nay được gọi bằng nhiều tên khác nhau: Giacôbê con ông Alpheus để phân biệt với Giacôbê con ông Zebedee (Mt 10:3; Mk 3:18; Lk 6:15; Acts 1:13), anh của Gioan; Giacôbê nhỏ để phân biệt với Giacôbê lớn (Mt 27:56); Giacôbê, anh em với Chúa (Mt 13:55; Mk 6:3; Gal 1:19). Không một chút nghi ngờ, ông cũng được nhắc tới trong Thư Galat sau đó (2:2, 9; Acts 12:17, 15:13, 21:18; 1 Cor 15:7). Ông cũng là Giám-mục đầu tiên của Jerusalem (Acts 15 và 21), mặc dù ý kiến này cũng bị nhiều người phản đối.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Người hiện ra với ông Giacôbê, rồi với tất cả các Tông Đồ.
1.1/ Hoàn cảnh của Phaolô: Ông là một người Pharisee nhiệt thành với Lề Luật, sinh sống tại Tarsus, trong tỉnh bang Cicilia, và hành nghề chế tạo lều. Ông đang trên đường đi Damascus để truy nã các tín hữu của Đức Kitô. Lý do ông truy nã các tín hữu vì ông tin như bao người Do-thái khác: chỉ có người Do-thái mới xứng đáng được hưởng ơn cứu độ bằng cách giữ cẩn thận các luật lệ của tiền nhân để lại. Ông không được nghe trực tiếp từ Đức Kitô; nhưng qua những lời tố cáo của những người khác, ông nhìn Chúa Giêsu và các tín hữu như những kẻ thù đe dọa niềm tin của Do-thái Giáo.
Nhưng biến cố gặp gỡ Đức Kitô trên đường đi Damascus đã thay đổi toàn bộ đời sống của Phaolô. Ông bị té ngựa bởi một luồng sáng cực mạnh từ trời, bị mù lòa, và được nghe tiếng Đức Kitô cho biết Ngài chính là Người mà ông đang truy nã. Ngài cũng cảnh cáo cho ông biết “khốn cho những ai cứ giơ chân đạp mũi nhọn!” Sau đó, ông được sai tới với Ananiah, môn đệ của Đức Kitô, để được chữa lành và trao sứ vụ rao giảng Tin Mừng, cách riêng cho Dân Ngoại.
1.2/ Kinh nghiệm của Phaolô: Khi suy niệm về biến cố ngã ngựa đó, Phaolô cảm thấy mình hoàn toàn không xứng đáng với tình yêu của Đức Kitô. Thứ nhất, ông là kẻ thù đáng chết của Đức Kitô, vì ông đang truy tố các tín hữu của Ngài; thế mà Ngài đã không bắt ông phải chết, lại còn chữa lành sự mù lòa của ông về thể xác cũng như tinh thần. Ngài cho ông nhìn thấy sự thật về những mầu nhiệm của Thiên Chúa mà trước đó ông đã lầm lẫn. Thứ đến, Ngài còn ban cho ông đặc quyền được làm tông-đồ. Phaolô thú nhận: “tôi là người hèn mọn nhất trong số các Tông Đồ, tôi không đáng được gọi là Tông Đồ, vì đã ngược đãi Hội Thánh của Thiên Chúa.” Sau cùng, Ngài ban muôn ơn thánh để giúp ông hoàn thành sứ vụ được trao phó: “Tôi có là gì, cũng là nhờ ơn Thiên Chúa, và ơn Người ban cho tôi đã không vô hiệu; trái lại, tôi đã làm việc nhiều hơn tất cả những vị khác, nhưng không phải tôi, mà là ơn Thiên Chúa cùng với tôi.”
1.3/ Phaolô thực thi sứ vụ tông đồ: Trong hành trình rao giảng Tin Mừng, Phaolô đã gặp nhiều chống đối từ mọi phía: từ phía các tín hữu và từ người Do-thái. Các tín hữu không thể tin Phaolô, một người đang nhiệt thành bắt đạo, có thể trở thành người rao giảng Tin Mừng. Những người ghen tị tố cáo Phaolô giảng dạy giáo lý sai lạc. Họ nêu lý do vì Phaolô không thuộc Nhóm Mười Hai nên không thấu hiểu đạo lý của Đức Kitô. Trong trình thuật hôm nay, Phaolô nêu bật những điều quan trọng mà mọi người phải tin: Đức Kitô đã chết vì tội lỗi chúng ta và đã sống lại đúng như lời Kinh Thánh. Sau đó, Đức Kitô đã hiện ra với nhiều người: với ông Kêpha và với Nhóm Mười Hai, với hơn năm trăm anh em một lượt, trong số ấy phần đông hiện nay còn sống, nhưng một số đã an nghỉ, và sau cùng với chính ông trên đường đi Damascus. Tất cả đều làm chứng Đức Kitô đã chết và đã sống lại. Phaolô kết luận: “Tóm lại, dù tôi hay các vị khác rao giảng, thì chúng tôi đều rao giảng như thế, và anh em đã tin như vậy.”
2/ Phúc Âm: Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha.
2.1/ Chúa Cha và Chúa Giêsu là một: Con người chưa bao giờ thấy Thiên Chúa; nhưng khi con người thấy Chúa Giêsu, con người thấy Chúa Cha, vì như thánh Phaolô nói: “Ngài là hình ảnh của Thiên Chúa vô hình.” Trong mẩu đối thoại giữa Chúa Giêsu và Philip, Chúa Giêsu xác tín điều này.
– Ông Philíp yêu cầu: “Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha, như thế là chúng con mãn nguyện.”
– Đức Giêsu trả lời: “Thầy ở với anh em bấy lâu, thế mà anh Philíp, anh chưa biết Thầy ư? Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha. Sao anh lại nói: “Xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha?””
Chúa Giêsu muốn chứng minh cho Philip 2 điều:
(1) Chúa Giêsu là Lời của Chúa Cha: “Anh không tin rằng Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy sao? Các lời Thầy nói với anh em, Thầy không tự mình nói ra. Nhưng Chúa Cha, Đấng luôn ở trong Thầy, chính Người làm những việc của mình.”
(2) Những việc Chúa Giêsu làm là theo ý của Chúa Cha: “Anh em hãy tin Thầy: Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy; bằng không thì hãy tin vì công việc Thầy làm.” Không ai có thể làm những việc Chúa Giêsu đã làm, nếu Thiên Chúa không ở với người ấy.
2.2/ Các Tông-đồ có thể làm những việc Chúa Giêsu làm và những việc lớn hơn nữa: Chúa Giêsu tuyên bố: “Thật, Thầy bảo thật anh em, ai tin vào Thầy, thì người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm. Người đó còn làm những việc lớn hơn nữa, bởi vì Thầy đến cùng Chúa Cha.”
– Những việc Chúa Giêsu làm: rao giảng Tin Mừng, chữa lành bệnh tật, khử trừ ma quỉ, cho kẻ chết sống lại, đào tạo môn đệ … Các Tông-đồ làm được tất cả những điều này nhân danh Đức Kitô, chứ không nhân danh sức riêng của mình; vì các ông biết rõ sức con người không thể làm những chuyện đó. Lời bảo trợ của Chúa Giêsu bảo đảm sức mạnh này: “Và bất cứ điều gì anh em nhân danh Thầy mà xin, thì Thầy sẽ làm, để Chúa Cha được tôn vinh nơi người Con. Nếu anh em nhân danh Thầy mà xin Thầy điều gì, thì chính Thầy sẽ làm điều đó.”
– Những việc lớn hơn đây là làm sao cho tất cả mọi người tin vào Đức Kitô để được cứu độ. Để thực hiện điều này, Chúa Giêsu cần sự cộng tác của con người.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Tin Mừng của Đức Kitô cần được học hỏi cẩn thận trước khi rao truyền cho mọi người. Nếu có sự mâu thuẫn, chúng ta cần khiêm nhường tìm hiểu và sửa chữa cho đúng sự thật.
Lm.An-tôn Đinh Minh Tiên, OP.
Thánh Philipphê và Thánh Giacôbê, tông đồ
Ga 14, 6 – 14
- Ghi nhớ:“Nếu anh em biết Thầy, anh em cũng biết Cha của Thầy. Ngay từ bây giờ anh em biết Người và đã thấy Người”(Ga 14, 7)
- Suy niệm:Chúa Giêsu đã từng nói: “Ta và Cha là một”. Vậy rõ ràng là: “Ai biết Chúa Giêsu thì cũng biết Chúa Cha”. Khi chúng ta nghe lời và hiểu lời Chúa Giêsu, thì chúng ta hiểu biết ý của Chúa Cha. Khi chúng ta thấy việc làm của Chúa Giêsu, thì chúng ta biết công việc của Chúa Cha. Khi chúng ta nhận ra tình yêu của Chúa Giêsu, thì chúng ta cũng hiểu biết tình yêu của Chúa Cha. Vì Chúa Cha là Thiên Chúa vô hình, nên chúng ta không thể nhìn thấy, biết Ngài được. Chúng ta chỉ có thể thấy biết Chúa Cha, nhờ thấy biết Chúa Con, là Chúa Giêsu mà thôi. Ngoài Chúa Giêsu ra, chúng ta không thể thấy biết Chúa Cha được, vì chúng ta là loài người hữu hình, hữu hạn, không thể hiểu gì về Thiên Chúa là Đấng vô cùng, vô hạn, vô hình.
- Sống Lời Chúa:Thầy ở trong Cha và Cha ở trong Thầy.
- Cầu nguyện:Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn kết hợp với Chúa Giêsu Kitô, để nhờ đó, chúng con được thông phần sự sống của Chúa Cha, trong tác động của Chúa Thánh Thần. Amen.
CON ĐƯỜNG ĐI TỚI ĐÍCH
“Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống.” (Ga 14,6)
Suy niệm: Có người đã ví khi sống đức tin, ta như thể đang ‘đu xà’ vậy, muốn tiến tới, phải buông mình và nắm chắc xà trước. Tương tự, muốn tiến tới trong đời sống đức tin hay trong ơn gọi, người Ki-tô hữu phải buông mình cho Thiên Chúa trong mọi sự và tiếp tục vươn tới nắm chặt tay Ngài. Đây không phải là buông tay liều lĩnh, mù quáng theo kiểu nhắm mắt đưa chân, mà tín nhiệm vững chắc vào Chúa Giê-su. Ngài “là Đường, là sự Thật, và là sự Sống”. Là Đường dẫn kẻ tin đi đến với Thiên Chúa là nguồn mạch đích thực. Là sự Thật nên ai đi trên con đường ấy không sai lầm. Từ đó, ta tin tưởng Chúa là lẽ sống của đời mình nên những ai có lòng tin sẽ có sức sống trong hành trình đi theo Chúa. Bởi chỉ có Chúa Giê-su mới là Đấng ban sự sống và có lời ban sự sống.
Mời Bạn xem lại, bạn đang đi vào con đường nào? Con đường Chúa dẫn bạn đi hay con đường thế gian đang chào mời? Khi đi trên con đường của Chúa, bạn có đưa tay ra cho Chúa cầm lấy tay mình và bạn có nắm chặt tay của Chúa không?
Sống Lời Chúa: Tôi ngồi nhìn lại ơn gọi của mình để xác tín thêm rằng: Chúa luôn mời gọi tôi dấn thân hơn, tiến mạnh mẽ hơn chứ không đời nào Ngài cho tôi rút lui.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, như chiếc cối xay gió không bao giờ lạc hướng gió, xin cho con luôn biết hướng về Chúa vì Chúa là con đường, là sự thật và là sự sống. Xin cho con vững tin vào Chúa và tín nhiệm vững chắc vào Chúa: vững chắc vào tình yêu Ngài, vững chắc vào sự quan phòng của Ngài, và vững chắc vào lời hứa của Ngài.
Làm những việc lớn hơn nữa
Suy niệm:
Sau khi ông Tôma hỏi Thầy Giêsu về đường (Ga 14, 5),
thì ông Philípphê lại xin Thầy cho các môn đệ thấy Chúa Cha (c. 8).
Không rõ Philípphê muốn thấy Thiên Chúa theo kiểu nào,
bởi lẽ theo niềm tin chung của người Do thái
không ai thấy Thiên Chúa chí thánh mà sau đó còn sống được (x. Xh 33, 20).
Dù sao khát vọng được thấy Thiên Chúa là ước mơ chính đáng.
Thiên Chúa đã thỏa mãn ước mơ mà Ngài đã đặt vào lòng con người.
Nơi Đức Giêsu, là Ngôi Lời nhập thể và là Con Thiên Chúa,
chúng ta có thể thấy được Thiên Chúa bằng mắt phàm.
“Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha” (c. 9).
Nhìn ngắm khuôn mặt Thiên Chúa nơi Đức Giêsu
chúng ta chẳng những không phải chết, nhưng được sống.
Theo quan niệm của người Do thái,
sứ giả là đại diện trọn vẹn cho người sai mình.
Đức Giêsu đã là sứ giả cho Cha một cách tuyệt vời.
Ngài là một với Thiên Chúa, Đấng sai Ngài:
“Thầy ở trong Chúa Cha, và Chúa Cha ở trong Thầy” (c. 11).
Các lời Ngài nói, Ngài không tự mình nói.
Các việc Ngài làm, Ngài không tự mình làm.
“Nhưng Chúa Cha, Đấng luôn ở trong Thầy,
chính Người làm những việc của mình” (c. 10).
Nhìn những việc Đức Giêsu làm, chúng ta nhận ra đó là việc của Cha.
Cha làm việc của Cha qua Con của mình là Đức Giêsu.
“Ai tin vào Thầy, người đó sẽ làm được những việc Thầy làm.
Người đó còn làm được những việc lớn lao hơn nữa,
bởi vì Thầy đến cùng Chúa Cha” (c. 12).
Chúng ta vẫn ở trong mùa Phục sinh, mùa của sự sống chiến thắng.
Đức Giêsu đã về với Chúa Cha và được vào trong vinh quang.
Khi tin vào Ngài, khi gắn bó với một Đấng phục sinh quyền năng như thế,
chúng ta có thể làm được những điều như Ngài đã làm:
trừ quỷ, chữa bệnh, hoàn sinh kẻ chết (Mc, 16, 17-18; Cv 9, 34.40).
Và như Đức Giêsu, điều vĩ đại mà chúng ta có thể làm cho thế giới hôm nay
là yêu thương, yêu như Thầy đã yêu, yêu đến hiến mạng.
Hãy mạnh dạn nhân danh Đức Giêsu mà xin,
vì biết thế nào Ngài cũng làm cho người gắn bó với Ngài.
Tất cả để Cha được tôn vinh nơi Con (c. 14).
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con biết con,
xin cho con biết Chúa.
Xin cho con chỉ khao khát một mình Chúa,
quên đi chính bản thân,
yêu mến Chúa và làm mọi sự vì Chúa.
Xin cho con biết tự hạ,
biết tán dương Chúa và chỉ nghĩ đến Chúa.
Ước gì con biết hãm mình và sống trong Chúa.
Ước gì con biết nhận từ Chúa
tất cả những gì xảy đến cho con
và biết chọn theo chân Chúa luôn.
Xin đừng để điều gì quyến rũ con, ngoài Chúa.
Xin Chúa hãy nhìn con, để con yêu mến Chúa.
Xin Chúa hãy gọi con, để con được thấy Chúa.
Và để con hưởng nhan Chúa đời đời. Amen.
(Thánh Âu-Tinh)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Xây dựng con người mình theo mô hình Đức Giêsu Kitô
Khi xây một ngôi nhà, trước hết trong đầu chúng ta phải có mô hình, rồi mới thể hiện mô hình đó ra bản vẽ, sau đó chúng ta mới dựa vào bản vẽ đó mà thực hiện. Tương tự như thế, để xây dựng người con Chúa, ta phải theo mô hình. Mô hình đó là Đức Giêsu Kitô “Con Chúa”, Đấng “là đường, là sự thật và là sự sống”.
Thánh Philipphê và Giacôbê đã nghe lời Chúa và đã xây dựng con người mình theo mô hình Đức Giêsu Kitô nên được thừa hưởng gia tài hạnh phúc nước trời.
Xin cho chúng ta biết xây dựng đời mình theo mô hình Đức Giêsu Kitô theo gương hai thánh Philipphê và Giacôbê tông đồ.
Ước nguyện được nhìn thấy Thiên Chúa không chỉ là ước nguyện của Philipphê và các tông đồ nhưng còn là ước mong của mỗi chúng ta.
Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu đáp ứng mong ước đó của chúng ta bằng cách cho biết chính Người là hiện thân và là Thiên Chúa: “Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha”, “Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy”.
Do đó, Người nói là nói lời Chúa Cha. Những việc làm của Người chính là việc Chúa Cha làm trong Người. Nếu ai tin vào Người thì sẽ làm được những việc Người làm và còn lớn lao hơn nữa, vì Người về cùng Chúa Cha và sẽ ban ơn cho những ai tin vào Người.
Theo Đức Dalai-Lama có một điều cần quan tâm trong giáo dục. Ngài nói: “trong phật giáo, khi nói đến giáo huấn hay giáo thuyết, chúng tôi nhìn ở hai mức độ. Mức độ thứ nhất liên quan đến các bản văn. Mức độ thứ hai liên quan đến sự thể nghiệm.
Liên quan đến sự thể nghiệm, điều rất quan trọng là một người muốn dạy người khác, thì chính mình phải có kinh nghiệm tối thiểu về điều mình giảng dạy, phải hoàn tất đoạn đường nào đó trong sự thể nghiệm thiêng liêng. Như thế, nó hoàn toàn khác với loại hình truyền thông khác, khi người ta kể lại câu chuyện lịch sử hoặc một sử gia tuờng thuật lại những biến cố đã qua. Trong trường hợp đó, người ta kể lại sự kiện mà không hề sống. Còn việc giảng dạy về đời sống tâm linh, điều thiết yếu là người giảng dạy phải có một chút thể nghiệm và kinh nghiệm bản thân”.
Chúa Giêsu không chỉ thể nghiệm mà Người còn chính là mô hình là khuôn mẫu để mọi người noi theo: “Thầy là đường là sự thật và là sự sống”. Chỉ những ai tin nhận và xây dựng cuộc sống mình trên mô hình Đức Giêsu Kitô thì mới có được sự sống đời đời.
Xin cho chúng ta biết xây dựng đời kitô hữu mình trên khuôn mẫu là Đức Giêsu Kitô. Nghĩa là khi nói phải nói lời của Chúa. Khi làm thì làm việc trong Chúa và vì Chúa. Trong mọi sự luôn tin nhận và đi theo con đường Chúa Giêsu hướng dẫn.