Bà Cố

Từ nhỏ, Tâm có thói quen chơi ở nhà thờ, niềm vui của Tâm rất trong trẻo, giúp lễ, kinh sáng, kinh tối, ca đoàn, thậm chí theo các bà mẹ quét dọn xung quanh nhà thờ.

Nhà sát nách, ngoài những giờ đi học, thời gian còn lại Tâm hay lân la bên nhà nguyện. Tâm có lòng sùng mến Thánh Thể một cách đặc biệt, nếu muốn tìm Tâm, người ta có thể đến nhà nguyện, sẽ nhìn thấy cậu bé rất nghiêm trang trên tay là quyển Kinh thánh, ngồi lặng lẽ bên Nhà Tạm.

Ước muốn của Tâm sau này sẽ đi tu, thứ nhất là vì Tâm thấy được gần bên Chúa, thứ hai là vì đi tu được ở một mình một căn phòng, thứ ba là mỗi lần thấy ông bà cố cha sở ghé thăm, mọi người đều nể phục, chúc mừng ngưỡng mộ làm an ủi tuổi già. Tâm muốn cha mẹ mình cũng sẽ như thế.

Thời gian trôi nhanh, mới đó mà tâm đã học xong Thần Học, con đường tu học của Tâm rất suôn sẻ, do thông minh mà còn chăm chỉ, có lòng sùng mến Thánh Thể, đời sống rất khiêm nhường, anh em quí mến, các Cha Giáo tự hào về Tâm.

Mùa hè, Tâm đi giúp, sống ở họ đạo Tâm thấy vui, Cha xứ đi đâu cũng khoe, có được thầy giúp xứ rất hiền lành, đạo đức, sinh hoạt thiếu nhi tốt, tương quan với người lớn tuổi đúng chuẩn mực ai cũng yêu thương, thầy còn là tấm gương sáng về lòng sùng mến Thánh Thể cho mọi người noi theo.

Làng, ai cũng tự hào về Tâm, người lớn thì yêu quí, còn bọn trẻ thì cay cú vì Tâm là tấm gương mà ai cũng lấy ra so sánh đế mắng phạt con mình, thậm chí hiềm tỳ ganh tỵ.

Có bận, Tú bạn Tâm, ngoác miệng cải lại mẹ vì bà đem Tâm ra so sánh, bà chửi Tú là đứa ăn hại, học hành không ra gì chơi bời lêu lỏng, nhìn con người ta ngoan ngoãn làm thầy, rỡ danh cha mẹ họ hàng, tiếng thơm tiếng lành vang xa, còn con bà tụ tập, phá làng phá xóm.

Cái gì làm mẹ Tú hùm hổ với Tú, chỉ vì làm bà trương với nhau, mẹ Tú phải đối mặt với cảnh Bà Cố nhà thầy Tâm khoe con mình bất chấp, chỗ nào cũng mang ra, như cháu Tâm nhà tôi, từ nhỏ tới lớn, không cần phải khuyên bảo việc học hành, nhà thờ, nhà thánh, cháu tự giác, cháu là đứa thông minh nhất nhà, đi giúp xứ, cha sở khen hết lời… Không như con ai kia…Mỗi lần nói đến đây ánh mắt lại hướng về mẹ Tú, máu trong người mẹ Tú nóng hừng hực, mà chẳng biết lời nào đối lại, cơn giận nén xuống, lâu ngày, bùng nổ.

Cái cách, chanh chua của Bà Cố, khi liếc mắt về phiá mẹ Tú, giống như bảo rằng bà là người mẹ thất bại, con cái lông bông, khó bảo, hỏi thử sao mẹ Tú không điên tiết, thử hỏi sao mẹ Tú không muốn cầm chổi bửa đại vào người Tú cho hả dạ, đứa con làm xấu mặt gia tiên, bôi tro trét trấu lên danh dự cha mẹ…

Bổn phận là thứ mà Trời đặt lên vai, ai có phận nấy, Tú dẫu có tụ tập với bạn bè thiệt, có học hành không ra gì thiệt, nhưng thử hỏi không có Tú mười mấy công ruộng ai lo cày cấy, đến mùa lúa ai nai lưng ra vác hết vào nhà, ai sửa lại mái nhà khi dột, ống nước khi hư, không phải mỗi lần chạm dây cúp điện mẹ gọi Tú ơi ới…

Mẹ sao phải mang Tú ra so với Tâm? Thử hỏi Tâm có làm được những gì mà Tú phải làm không? Sao mẹ không nhận ra cái ưu điểm của Tú để làm nhẹ đi chút khuyến điểm cỏn con? Mấy lần Tú định quảy ba-lô đi bụi mà bước ra khỏi cửa, rồi lại do dự bùi ngùi khi bỏ mẹ lại heo hút một mình, Tú lại gạt ngang ý định và lại lầm lủi đi nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa để xoa dịu lòng mẹ.

Hết so với người ngoài, bà cố lại mắng nhiếc con cái trong nhà, anh cả tuy có vợ con, công ăn việc làm đàng hoàng, nhưng những lúc tiếp khách về khuya, tiệc tùng say sỉn, cũng đều được nghe bà cố giảng cái bài, nhà mình có thầy, làm sao làm cũng phải dòm ngó cho nó ra vẻ anh Thầy…

Mắng con thì nó nhịn, đằng này bà cố cũng đai nghiến luôn thằng rễ, mà nó là đứa đạo theo, vì thương con gái bà hiền lành nết na, nó chịu đựng đầu lụy cho qua ngày đoạn tháng. Nó dù sao cũng lớn hơn Tâm, cũng có sỉ diện của người đàn ông trưởng thành, lúc nào cũng bị đem ra so bì cái chỉ số IQ với Tâm, lúc nào cũng bị cằn nhằn mấy cái lẻ tẻ rồi bà kêu học thầy Tâm mà sống cho người ta thương, câu đó làm tổn thương, thằng anh rễ ngậm bồ hòn làm ngọt vì không nỡ xa vợ con.

Nhưng con chó dồn nó vào chân tường, lúc đầu nó nhịn, đến lúc không thể nhịn nó quay lại cắn cho.

Vợ chồng cải nhau, thằng rễ lại lôi ra cái vụ, mẹ mày chê tao thua thằng con bả, nó đi tu thì nó phải thế, tao có tu đâu mà bắt tao phải giống nó, nó là nó tao là tao, bao nhiêu cay cú bà mẹ, anh lại trút lên đầu vợ.

Bà cố không màng thế gian nghĩ gì, cứ gặp ai khơi chuyện một lúc là mang con ra khoe, lúc nào mắt cùng sáng quắc tự hào, lúc đầu người ta còn muốn nghe, nói riết đâm phát nhàm, mà hễ khen con mình thì phải so sánh với đứa khác trong nhà, mà nhất là thằng con rễ lúc nào cũng là cái kết u uẩn.

Nhiều lần thấu tai thằng rễ, nó hậm hực, không dám nói, lại say sỉn về trút lên đầu vợ con. Đời sống gia đình nó bắt đầu nát bấy, nó thề không đi nhà thờ vì nó không hạp với đạo của vợ, nó không đủ bác ái từ bi để tha thứ, vì cứ mỗi lần đi xưng tội ông cha khuyên bảo nó tha thứ, làm sao mà tha thứ được, nên thà tránh ông cha khỏi phiền, nó dời ra nhà trọ, chuyển vợ con theo.

Một mình đi làm, tiền nhà trọ, tiền sữa cho con, tiền lo cái ăn cái mặc, bao nhiêu thứ trút lên vai, lắm lúc phải nghe so bì thua đứa này đứa nọ, nó đâm rượu chè, say sỉn, mỗi lần như thế nó lôi vợ ra trả đủa, lúc cái mặt bầm dập, chị hiền lành cam chịu, có lần thương chồng chị thỏ thẻ với mẹ, đừng mang anh ra so sánh với Tâm, như đụng vào chỗ ngứa bà cố nhảy rô rô, bà nói đúng chứ bà nào nói sai, con bà giỏi thì bà khen giỏi. Chị không dám làm phật lòng mẹ về năn nỉ anh, mẹ nói gì kệ mẹ, mình lâu lâu về nhà chơi có một lần, nhịn mẹ cho lành. Những lúc tỉnh táo anh thương vợ, đánh vợ xong anh cũng đau, nhưng lúc đó không kìm chế được, có lần bị tổn thương quá sâu, anh đòi ly dị vợ, cha sở phải kêu bà cố lên can ngăn, mà khổ nỗi bà cố đang ở chín tầng mây vì cả cái giáo xứ này có con ai bằng con bà cố. Cha thua!

Tâm biết tính mẹ, mà Tâm cũng đau khổ, đâu biết nói sao, có lần Tâm ê não khi nghe mẹ huyên thuyên kể chuyện con trai mình giỏi với một Cha và được Cha phán: – Sao con bà mà chẳng giống bà tí nào? Thầy ấy rất khiêm nhường…

Nhiều anh em cùng khóa, về giúp xứ Tâm, đều khuyên Tâm khuyên bà cố bớt, Tâm sao dám nói, sao dám tổn thương mẹ.

Một lần, Tâm ghé ngang nhà chị, thấy mặt mài chị đầy vết bầm, hỏi mãi, đứa cháu gái thỏ thẻ, ba nhậu sỉn đánh mẹ, ba nói: – Bà chửi ba vô tích sự, bà nói nhà chỉ có cậu là tốt…

Tâm nghe tim mình nhói đau, cảm giác như bị ai đó đâm nhiều nhát vào, thương chị, thương anh, thương cháu nhỏ Tâm lặng lẽ dâng gia đình nhỏ bé của anh chị cho Thánh Tâm Chúa.

Tâm liên lĩ xin ơn trên biến đổi gia đình, Tâm thưa với mẹ, xin mẹ âm thầm đồng hành với Tâm, như Đức Maria âm thầm theo sát con mình trên đường thập giá để đến đỉnh vinh quang. Tâm xin mẹ mỗi ngày lần chuỗi hạt và cùng cầu xin theo ý Tâm.

Mỗi ngày bên Chúa Thánh Thể Tâm thì thầm…

Không lâu anh chị dọn về nhà, không lâu mẹ Tú không còn hổ báo với Tú, người ta thấy hai bà trương cùng dọn cỏ quét nhà thờ, giờ thì mẹ Tú lại khoe, tầm này tháng sau cưới con dâu, nó đạo theo, mà con nhỏ nhìn hiền lành dễ thương cưới về nhà mình không lo vì mình nhắc nhở con sống đạo…

Hạnh phúc của người này lắm khi lại là nỗi đau của người khác, thứ mà cứ tưởng ông Trời trớ trêu đè lên vai người ta hóa ra chỉ vì lòng người hẹp quá mà ra.

Không cần biến đổi người khác, chỉ là mình biến đổi tự khắc mọi thứ sẽ đổi theo mình, mà muốn được thế cần ơn sâu thẩm trong tâm hồn toát lên từ khiêm nhu và lòng mến.

Ms8

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *