Không được tiết lộ (18.01.2018 – Thứ Năm Tuần II – Mùa Thường Niên)

Lời Chúa:  1Sm 18,6-9; 19,1-7; Mc 3, 7-12

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô

7 Khi ấy, Đức Giê-su cùng với các môn đệ lui về phía Biển Hồ. Từ miền Ga-li-lê, người ta lũ lượt đi theo Người. Và từ miền Giu-đê, 8 từ Giê-ru-sa-lem, từ xứ I-đu-mê, từ vùng bên kia sông Gio-đan và vùng phụ cận hai thành Tia và Xi-đôn, người ta lũ lượt đến với Người, vì nghe biết những gì Người đã làm. 9 Người đã bảo các môn đệ dành sẵn cho Người một chiếc thuyền nhỏ, để khỏi bị đám đông chen lấn. 10 Quả thế, Người đã chữa lành nhiều bệnh nhân, khiến tất cả những ai có bệnh cũng đổ xô đến để sờ vào Người. 11 Còn các thần ô uế, hễ thấy Đức Giê-su, thì phủ phục trước mặt Người và kêu lên : “Ông là Con Thiên Chúa !” 12 Nhưng Người cấm ngặt chúng không được tiết lộ Người là ai.

 

Trình thuật Tin Mừng hôm nay tiếp nối sau hai vụ tranh luận của nhóm Pharisêu với Đức Giêsu. Trước những lời giảng dạy uy quyền, thu hút dân chúng, Người còn chữa bệnh bất kể ngày Sabat, xảy ra đụng độ, họ bị mất thể diện ngay trong hội đường. Họ thấy mình bị tổn thương danh dự và bị mất quyền lợi, nên họ nổi cơn ghen ghét, bực tức. Nhiều lần họ bàn nhau tìm cách để loại trừ Người.

Cùng lúc có hai thái độ trái ngược nhau: Đức Giêsu thì vất vả lang thang đó đây để cứu sống con người; còn những người Pharisêu lại ích kỷ tìm cách diệt trừ Đấng ban sự sống. Người không phản đối, không lấy quyền uy trong tay mà dẹp trận. Người lẳng lặng lánh đi nơi khác. Nhưng dù Người lánh đi, dân chúng vẫn theo Người đông đảo. Người lại tiếp tục “hành nghề”, lấy lòng nhân hậu thương xót mà chữa lành hết. Người gây ảnh hưởng nhiều làm gai mắt nhóm Pharisêu, cứ như vậy thì sớm hay muộn họ cũng tìm bắt và giết Người thôi.

Nhưng Người cấm ngặt chúng không được tiết lộ Người là ai.” (Mc 3, 12). Người cấm không cho các thần ô uế tiết lộ tông tích Người là ai, để Người có thể đi lại dễ dàng và thi hành sứ vụ của Người. Ngày nay chúng con lại cứ thích nổi cơ! Có khi chưa được người khác biết đến, là chúng con cố gắng thể hiện mình, khéo phô trương kẻo nhiều người chưa thấu tỏ.

Chúa ơi! Ngày xưa Chúa đến trần gian âm thầm lặng lẽ nơi cánh đồng hoang vu. Ba mươi năm Chúa sống hiền lành ẩn dật, làm con nhà thợ mộc nơi làng quê nghèo khó. Ba năm lang thang rao giảng, Chúa chọn gọi môn sinh toàn những người ít học, chẳng có thế giá. Trường Chúa dạy không có tài liệu sách vở, nhưng là sống sát sườn với Thầy, bài học từng ngày khắc ghi vào tim gan trí lòng. Bị chối từ, chống đối, ngược đãi Chúa không mở miệng kêu to, không dùng uy quyền mà chống trả, nhưng nhẫn nhục chịu đựng cho đến khi bị giết chết treo trên đồi vắng. Cả cuộc đời Chúa sống gần gũi với con người và còn dùng chính Thịt Máu mình nuôi chúng con, là minh chứng cho một tình yêu. Dù phải chết như một tử tội, nhưng cuối cùng Chúa đã Phục Sinh chiến thắng khải hoàn, “… cho đến khi Người đưa công lý đến toàn thắng, và muôn dân đặt niềm hy vọng nơi danh Người.”

Cho đến hôm nay Chúa vẫn âm thầm lặng lẽ trong những tâm hồn rộng mở, khát khao có Chúa ở cùng. Để trong những phút giây đời thường giản dị, dù bị lãng quên như không có, thì trong những giây phút lắng đọng, những người ấy luôn cảm nhận sự hiện diện của một Thiên Chúa sống động, êm ái ngọt ngào trong tim. Có khi nơi những dáng vẻ bề ngoài như không có chi, mà tự trong đáy con tim, tình mến vẫn luôn đong đầy, còn âm thầm tỏa lan trải rộng đến với mọi người gặp gỡ. Và con vẫn cậy trông nơi lòng nhân hậu Chúa, vì dẫu cho tim đèn con có leo lét, thì Chúa vẫn yêu, vẫn không nỡ dập tắt đi, phải không Chúa?

Én Nhỏ

 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *