Lời Chúa: Xh 32,7-14; Ga 5,31-47
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an
31 Khi ấy, Đức Giê-su nói với người Do-thái rằng : “Nếu tôi làm chứng về chính mình, thì lời chứng của tôi không thật. 32 Có Đấng khác làm chứng về tôi, và tôi biết : lời Người làm chứng về tôi là lời chứng thật. 33 Chính các ông đã cử người đến gặp ông Gio-an, và ông ấy đã làm chứng cho sự thật. 34 Phần tôi, tôi không cần lời chứng của một phàm nhân, nhưng tôi nói ra những điều này để các ông được cứu độ. 35 Ông Gio-an là ngọn đèn cháy sáng, và các ông đã muốn vui hưởng ánh sáng của ông trong một thời gian. 36 Nhưng phần tôi, tôi có một lời chứng lớn hơn lời chứng của ông Gio-an : đó là những việc Chúa Cha đã giao cho tôi để tôi hoàn thành ; chính những việc tôi làm đó làm chứng cho tôi rằng Chúa Cha đã sai tôi. 37 Chúa Cha, Đấng đã sai tôi, chính Người cũng đã làm chứng cho tôi. Các ông đã không bao giờ nghe tiếng Người, cũng chẳng bao giờ thấy tôn nhan Người. 38 Các ông đã không để cho lời Người ở mãi trong lòng, bởi vì chính các ông không tin vào Đấng Người đã sai đến. 39 Các ông nghiên cứu Kinh Thánh, vì nghĩ rằng trong đó các ông sẽ tìm được sự sống đời đời. Mà chính Kinh Thánh lại làm chứng về tôi. 40 Các ông không muốn đến cùng tôi để được sự sống.
41 “Tôi không cần người đời tôn vinh. 42 Nhưng tôi biết : các ông không có lòng yêu mến Thiên Chúa. 43 Tôi đã đến nhân danh Cha tôi, nhưng các ông không đón nhận. Nếu có ai khác nhân danh mình mà đến, thì các ông lại đón nhận. 44 Các ông tôn vinh lẫn nhau và không tìm kiếm vinh quang phát xuất từ Thiên Chúa duy nhất, thì làm sao các ông có thể tin được ?
45 “Các ông đừng tưởng là tôi sẽ tố cáo các ông với Chúa Cha. Kẻ tố cáo các ông chính là ông Mô-sê, người mà các ông tin cậy. 46 Vì nếu các ông tin ông Mô-sê, thì hẳn các ông cũng tin tôi, bởi lẽ ông ấy đã viết về tôi. 47 Nhưng nếu điều ông ấy viết mà các ông không tin, thì làm sao tin được lời tôi nói ?”
Đức Giêsu đến trần gian rao giảng Tin Mừng cứu độ, dân chúng tin và lũ lượt đi theo người, còn những người Do Thái thì lại cứng lòng không chấp nhận tin Người là Đấng Chúa Cha sai đến. Người luận lý với họ rằng: “Nếu tôi làm chứng về chính mình, thì lời chứng của tôi không thật. Có Đấng khác làm chứng về tôi, và tôi biết: lời Người làm chứng về tôi là lời chứng thật. Chính các ông đã cử người đến gặp ông Gioan, và ông ấy đã làm chứng cho sự thật. Phần tôi, tôi không cần lời chứng của một phàm nhân, nhưng tôi nói ra những điều này để các ông được cứu độ… Nhưng phần tôi, tôi có một lời chứng lớn hơn lời chứng của ông Gioan: đó là những việc Chúa Cha đã giao cho tôi để tôi hoàn thành; chính những việc tôi làm đó làm chứng cho tôi rằng Chúa Cha đã sai tôi. Chúa Cha, Đấng đã sai tôi, chính Người cũng đã làm chứng cho tôi. Các ông đã không bao giờ nghe tiếng Người, cũng chẳng bao giờ thấy tôn nhan Người” (Ga 5,31-34.36-37).
Quả vậy, biết bao nhiêu việc Người đã làm cho dân chúng như lời Kinh Thánh đã báo trước: người điếc được nghe, kẻ câm nói được, người què đi được, kẻ chết sống lại… Đó là “lời chứng” của Người trong sứ mệnh cứu thế, thấy đó mà họ vẫn cứng lòng không chịu tin. Người đã hoàn thành những công việc Chúa Cha trao phó, chính những công việc đó đã làm chứng Người là Đấng Thiên Sai, được Cha sai đến. Nhưng lúc này họ còn “chưa biết” chính Người, huống là Chúa Cha, Đấng mà họ không nghe tiếng, cũng chẳng bao giờ thấy tôn nhan, nên họ mãi cứng lòng không tin.
Thật đáng buồn ở đây người không tin lại chính là người “đạo gốc” Do Thái. Còn trong bài đọc I thì chính dân Israel (dân riêng của Thiên Chúa) đã phản bội Đức Chúa mà thờ bò vàng, nên Ngài phán với ông Môsê: “Ta đã thấy dân này rồi, đó là một dân cứng đầu cứng cổ” (Xh 32,9).
Ngày nay nhiều người trong chúng con cũng tin Người là Đấng Cứu Thế đã đến cứu độ chúng con, nhưng đức tin và lòng mến ra sao thì chỉ Chúa mới biết rõ. Có những người “tin” đến độ hiếu kỳ, phải tìm đến tận nơi những địa chỉ nổi tiếng dù xa lơ xa lắc để xin ơn mới mong toại nguyện. Nhiều người ao ước đi hành hương thánh địa Đức Mẹ thật xa, đến khấn nơi mộ Cha Diệp, đến khấn xin Lòng Thương Xót mãi tận Nhà Bè (Sài Gòn), vì tin rằng phải đến tận nơi cầu khấn sẽ được nhận lời, được khỏi bệnh. Nhiều khi chúng con ngồi trong nhà thờ, trước Thánh Thể Chúa mà tâm tư đầu óc ở tận đâu, Chúa ở mãi nơi nao, cặp mắt thì chia trí theo những bộ cánh thời trang người ta diện đi lên đi xuống ở trong nhà thờ ngay khi chúng con vừa rước Chúa. Chúa đang ở trong lòng mình mà lại như chẳng thấy chi, tâm hồn lạc lõng, hoang vu xa vắng.
“Tôi không cần người đời tôn vinh. Các ông tôn vinh lẫn nhau và không tìm kiếm vinh quang phát xuất từ Thiên Chúa duy nhất, thì làm sao các ông có thể tin được?” (Ga 5,41.44). Đường lối cứu độ của Chúa khác xa với cái nhìn của người đời. Người đời tôn vinh lẫn nhau bằng cách ca tụng khen lao, đề cao đối phương, có khi là xu nịnh, cầu lợi. Còn Đức Giêsu thì ngược lại, lúc sắp đi chịu chết đớn đau nhục nhã lại nói “đã đến giờ Con Người được tôn vinh”, nên các ông càng khó để tin Người. Vinh quang của Người là treo trên thập giá, cái chết thảm khốc trên đồi vắng là lời vọng của Tình Yêu vang đến tận cùng trái đất.
Lạy Chúa! Đời sống đức tin của chúng con hôm nay nhờ tình yêu Chúa Cha, nhờ ơn Chúa Thánh Thần tác động, chúng con tin nhận Đức Giêsu là Con Thiên Chúa, là Đấng cứu độ chúng con đã được Chúa Cha sai đến. Nếu mỗi ngày chúng con sống mối tương quan đậm đà với Chúa, chúng con sẽ cảm nhận niềm vui và hạnh phúc có Chúa ở cùng. Với lòng tin mến, chúng con xin làm chứng cho một Tình Yêu, ngay trong hoàn cảnh nhỏ bé và giới hạn của mình hôm nay.
Én Nhỏ