Mục Lục
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Lời mở đầu
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Trong ơn tiền định
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Thiên Đàng chờ đợi
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Trần gian ngóng trông
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Đầu thai vô nhiễm
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Quãng đời thai nhi
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Sinh vào trần thế
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Cuộc đời ba năm đầu
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Dâng mình trong Đền Thờ
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Thử thách trong Đền Thờ
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Chịu tang trong Đền Thờ
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Kết mối lương duyên
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Chờ đón Tin Mừng
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Tiếp Nhận Tin Mừng
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Một Cuộc Viếng Thăm
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Trở Về Mái Ấm
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Đợi Ngày Sinh Hạ
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Sinh Chúa Tại Belem
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Chúa Tỏ Mình Cho Mục Tử
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Tham Dự Lễ Cắt Bì
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Tiếp Kiến Ba Đạo Sĩ
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Dâng Chúa Trong Đền Thờ
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Lánh nạn sang Ai Cập
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Lưu Ngụ Tại Ai Cập
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Thử thách mới tại Naxarét
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Vui buồn đắp đổi
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Sống đời quả phụ
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Cô thân chiếc bóng
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Theo Chúa Giảng Tin Mừng
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Từ núi Tabôrê đến Lễ Rước lá
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Dự lập Thánh Thể
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Thảm cảnh Vườn Cây Dầu
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Nơi tòa Thượng tế
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Trước cửa công đường
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Trước giờ hành quyết
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Trên đường hành quyết
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Đồi Can-vê loang máu
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Phục sinh huy hoàng
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Chúa lên trời
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Chờ đón Thánh Linh
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Hướng dẫn Giáo đoàn đầu tiên
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Tâm tình với Thánh Thể
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Trong cơn bách hại buổi đầu
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Tham gia chỉ đạo Giáo Hội
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Phù trợ các Tông đồ
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Hai lần sang Tây Ban Nha
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Hành trình sang Êphêsô
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Lưu ngụ tại Êphêsô
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Dự Công đồng Giêrusalem
- Thần Đô Huyền Nhiệm -Tuyệt đỉnh hoàn thiện
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Trông nôm viết Phúc Âm
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Mừng Kỷ Niệm Đời Mẹ
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Mừng Kỷ Niệm Đời Chúa
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Chờ ngày giã thế
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Đức Mẹ Ly Trần
- Thần Đô Huyền Nhiệm – Đức Mẹ là Nữ vương Trời đất
- Audio Thần Đô Huyền Nhiệm
- HĐGDĐMVN/ GP. Hưng Hóa: Viếng thăm huynh đệ 2019
Phần Thứ Hai: CUỘC ĐỜI CÔNG KHAI |
14. Một Cuộc Viếng Thăm
Trong một thị kiến Mẹ được sau ngày Chúa Ngôi Hai Nhập Thể, Thiên Chúa ban lệnh cho Mẹ đi thăm bà Elisave để thánh hoá con bà, người con sẽ là Tiền sứ của Chúa Cứu Thế, Mẹ thưa cùng Chúa: “Lạy Chúa đáng tôn thờ, Chúa đã biết lòng con lúc nào cũng sẵn sàng thi hành bất cứ điều gì Chúa truyền cho con là nữ tì rất thấp hèn của Chúa. Nhưng xin Chúa cho phép con xin Bạn Thánh của con ưng thuận cho con đi đã. Xin Chúa cũng nhận lấy lễ hi sinh con làm khi phải rời bỏ cảnh thanh lặng cô tịch quý yêu của con đây, với lòng con khát khao được chịu đau khổ vì Chúa”.
Sau đó, Mẹ gọi các thiên thần hầu cận đến. Các vị hiện ra dưới hình người. Mẹ khiêm nhượng xin các vị cùng đi với Mẹ trong cuộc hành trình này. Mẹ vẫn có thói quen hỏi ýkiến các thiên thần như vậy, mặc dầu Mẹ thông minh và thánh thiện hơn các vị rất nhiều. Mẹ cũng xin Thánh Cả Giuse cho Mẹ đi. Mẹ nói: “Thiên Chúa dậy tôi rằng chị họ tôi là Elisave đã được một con trai mà chị ấy hằng mong ước. Vậy nếu Phu Quân cho phép, tôi xin đi mừng bà chị về ơn đó cho trọn tình trọn nghĩa bà con”. Thánh Giuse trả lời Mẹ: “Tôi hoàn toàn tin tưởng ở đức hạnh của Đức Nữ. Tôi tin rằng Đức Nữ chỉ muốn đi thăm bà chị để làm vinh Danh Chúa. Tôi xin đi theo Đức Nữ tới đó để săn sóc phục vụ Đức Nữ. Xin Đức Nữ cứ định ngày lên đường”.
Hôm đó là ngày thứ bốn sau khi Ngôi Lời Nhập Thể. Đôi bạn thánh liệu chút ít lương ăn đường; một người láng giềng cho mượn một con lừa. Khi vừa ra khỏi nhà, Mẹ quỳ xuống xin Thánh Cả Giuse ban phép lành. Vì khiêm nhượng, Thánh Giuse chối không dám, nhưng Mẹ Maria cứ nài nẵng ép buộc mãi, nên Thánh Cả phải chúc lành cho Mẹ.
Vừa bước đi, Mẹ đã ngước mắt lên trời và hướng tâm hồn lên Thiên Chúa, hiến dâng tất cả để làm trọn ý Chúa. Vâng lời Thánh Giuse, Mẹ cũng cỡi con lừa nhỏ. Thỉnh thoảng Mẹ xuống lừa để xin Thánh Cả Giuse lên cỡi nó. Nhưng Thánh Cả không bao giờ chấp nhận lời xin ấy, chỉ bằng lòng cho Mẹ đôi lúc đi bộ với mình một quãng thôi. Cả hai cũng hầu như luôn luôn giữ thinh lặng. Các thiên thần hộ thủ của Mẹ mặc hình người, nhưng chỉ có một mình Mẹ nhìn thấy. Đôi khi Mẹ truyện vãn với họ và họ thay nhau ca tụng những kỳ công Thiên Chúa, như về việc Sáng Tạo, về việc Nhập Thể, làm cho tâm hồn Mẹ Maria cũng bừng cháy thêm tình yêu mến Chúa.
Thỉnh thoảng, Thánh Giuse lại cắt ngang sự trầm tư cầu nguyện sốt sáng của Mẹ, hỏi xem Mẹ có mệt nhọc không, có thể giúp đỡ Mẹ việc gì không, vì đường đi rất xấu. Trong khi Thánh Cả đàm đạo với Mẹ về những sự trên trời, Ngài cảm thấy ánh sáng tâm hồn và tình yêu mến Chúa tăng thêm rất nhiều, làm Ngài phải bỡ ngỡ. Ngài cũng muốn hỏi Mẹ xem tại lý do nào mà được như vậy, nhưng vì thận trọng, Ngài vẫn giữ im. Mẹ Maria thấu biết tư tưởng của Bạn Thánh mình, nhưng Mẹ tin rằng mình có trách vụ phải để mặc Thiên Chúa việc tiết lộ mầu nhiệm ấy ra. Mẹ còn thấy rõ bí mật của Mẹ nhất định sẽ còn gây ra nhiều hoang mang bứt rứt cho Bạn mình: nhưng Mẹ cứ một niềm phó mặc Chúa Quan Phòng.
Trên đường hành trình, không những Mẹ và Thánh Giuse thực hành nhân đức hướng về Chúa mà còn thực hiện cả đức ái đối với tha nhân. Không phải ai cũng nồng hậu tiếp đón đôi bạn thánh đức: có người vui lòng tiếp rước ân cần, nhưng không thiếu người xua đuổi một cách thô lỗ. Dầu vậy, Mẹ Maria vẫn tỏ ra hoà nhã tốt bụng với hết mọi người. Khi có cơ hội, là Mẹ cứu giúp những người bần cùng, an ủi những người đau khổ, chữa lành những người bệnh tật; trong số những người ấy, có một thiếu nữ bệnh nặng cả thể xác cả tâm hồn, Mẹ đã chữa cô khỏi ngay cả đôi đàng. Cô đó đã sống những ngày còn lại cách thánh thiện, và luôn ghi sâu hình ảnh vị ân nhân của cô với một lòng cảm tạ mãi mãi.
Sau bốn ngày dài trên đường mệt mỏi, Mẹ Maria và Thánh Giuse tới Giuđa, một thành nhỏ cách Naxarét hai mươi bảy dặm và cách Giêrusalem chừng hai dặm; thành này nằm trong miền núi chỗ phát nguyên suối Sorec. Thánh Giuse tiến lên trước một quãng để báo tin cho gia đình ông Giacaria. Thánh nữ Elisave, trong một thị kiến, đã biết trước Mẹ Maria lên đường viếng thăm mình rồi, nên bà chờ đợi. Được Thánh Giuse báo tin, bà hoan hỉ ra đón Mẹ ngay. Vốn giữ phận mình khiêm tốn và giữ vai dưới đối với bà Elisave, Mẹ đã lên tiếng chào bà trước: “Chào chị thân ái, Chúa ở cùng chị”. Thánh nữ Elisave đáp lời: “Xin Chúa thưởng công cho em vì em đã vất vả đến an ủi chị như vậy”. Sau lời chào ấy, cả hai chị em cùng vào nhà ông Giacaria và lui vào một nơi riêng. Ở đây, một lần nữa Mẹ đầy ơn phúc lại chào người chị họ mình một lần nữa: “Chị thân ái, xin Chúa giữ gìn chị; xin Ánh Sáng của Ngài ban ân sủng sự sống cho chị”.
Vừa xong lời chào đó của Mẹ, thánh Gioan Thuỷ Tẩy liền được giải thoát khỏi nguyên tội và được đầy Thánh Linh, được ơn dùng lý trí, thực hành được hết mọi nhân đức hợp với tình trạng của ông. Ông bắt đầu lớn lên trong thánh thiện và qùi xuống thờ lạy Đấng Cứu Thế mà ông đã vừa nhận ra. Lúc ấy, bà Elisave cảm thấy con nhảy vui trong lòng mình. Chính bà cũng được đầy ơn Chúa Thánh Linh. Bà nhận ra Mẹ Maria là Mẹ Thiên Chúa, vẻ mặt uy nghi của Mẹ tỏ rõ chức phận đó. Ngoài ra, như qua một tấm gương trong suốt, bà còn được nhìn thấy Ngôi-Lời-làm-Người trong cung lòng Mẹ Maria, và con mình được thánh hoá như thế nào trong lòng mình nữa. Hứng khởi vì kinh ngạc, vì hân hoan, bà kêu lên như thánh Luca đã viết lại: “Em thật tốt phúc nhất trong nữ giới, và hoa trái lòng em cũng thật diễm phúc. Vì lý do nào chị được phúc Mẹ Thiên Chúa đến thăm chị như thế này? Chị vừa nghe tiếng em nói con chị đã vui sướng nhảy mừng trong lòng chị. Em tốt phúc vì đã tin, những điều Chúa phán với em sẽ thành tựu tất cả”.
Mẹ đầy khôn ngoan khiêm nhượng đã đáp lời bà Elisave bằng một khúc ca tuyệt diệu: “Linh hồn tôi tán dương Thiên Chúa, và lòng trí tôi hoan hỉ trong Chúa, Đấng Cứu Chuộc tôi. Ngài đã đoái nhìn đến phận nữ tì hèn mọn, từ đây muôn đời sẽ khen tôi diễm phúc. Thật, Đấng toàn năng đã làm nơi tôi những việc lạ lùng; danh Ngài là Thánh. Tình thương Chúa trải dài qua muôn thế hệ cho những ai kính sợ Ngài. Ngài giang tay uy quyền đánh tan những kẻ lòng trí kiêu căng. Ngài lật đổ địa vị bọn quyền thế và nâng cao những người khiêm hạ. Ai đói khát, Ngài cho no đầy của cải, kẻ giầu sang, Ngài đuổi về tay không. Ngài nhớ lại lòng thương xót, nên đã bảo vệ Israel tôi tớ Ngài, như Ngài đã đoan hứa với cha ông chúng ta, với Abraham và với miêu duệ ông tới muôn đời”.
Sau cuộc chuyện vãn bí mật và thánh thiện ấy, bà Elisave đặt tuỳ ý Mẹ chính bản thân mình, gia đình mình, nhà cửa mình và biệt tặng riêng Mẹ một căn phòng xa mọi tiếng động để Mẹ sử dụng vào việc cầu nguyện. Mẹ vui nhận và, từ đó, Mẹ chỉ tiếp đón bà Elisave vào. Mẹ muốn làm nữ tì hầu hạ bà vì, Mẹ nói, đó là lý do chính để Mẹ đến thăm viếng bà.
Rồi Mẹ đi gặp ông Giacaria. Ông đã bị cấm khẩu. Mẹ xin ông ban phép lành vì ông là tư tế của Chúa. Mẹ hết tình cảm thông tha thiết cầu nguyện cho ông. Bà Elisave tiếp đãi Thánh Cả Giuse với rất nhiều tôn kính, vì đã nhận ra những vẻ đẹp cao cả của Ngài. Ba hôm sau, Thánh Cả Giuse xin Bạn Thánh mình cho phép trở về Naxarét trước. Ngài hứa sẽ trở lại gặp Mẹ ngay khi Mẹ vừa tỏ ý. Bà Elisave đem tặng Ngài nhiều tặng vật, nài mãi Ngài mới nhận một chút ít, rồi từ tạ ra về với con lừa đã mượn.
Lúc ở một mình trong phòng nguyện, theo như thường lệ, Mẹ sấp mình xuống trước mặt Thiên Chúa, cầu xin Chúa hướng dẫn Mẹ suốt trong cuộc viếng thăm này, sao cho Mẹ luôn luôn thực hiện những điều đẹp lòng Chúa nhất. Sau khi được Chúa trả lời ưng thuận, Mẹ vạch một thời dụng biểu cho mình. Cũng như ở Naxarét, Mẹ thức dậy lúc nửa đêm, để có dài giờ chiêm niệm những mầu nhiệm Thiên Chúa, nhờ đó tiếp nhận nhiều ân huệ mới Chúa ban, một đôi lần Mẹ được hưởng thị kiến cũng như nhìn thấy Ngôi Lời làm người lớn lên về thể xác trong lòng Mẹ. Chính Mẹ được tăng trưởng rất mau rất cao trong tình yêu Thiên Chúa, nên Chúa phải ban ơn trợ lực Mẹ đặc biệt, Mẹ mới khỏi chết vì tình yêu ấy.
Mẹ cũng không quên sót một việc nào trong việc phục vụ và ủi an người chị họ, nhưng không bao giờ Mẹ đi quá giới hạn đức ái đòi hỏi. Cứ xong việc là Mẹ vội vã trở về căn phòng cô tịch của Mẹ; ở đó, Mẹ cầu nguyện và làm việc thủ công.
Hai chị em thánh thiện luôn luôn ân cần săn sóc cho nhau, và thường xảy ra những cuộc tranh giành nhau rất xây dựng. Mẹ Maria lên tiếng: “Phục vụ chị là bổn phận của em. Chị lớn tuổi hơn em”. Thánh nữ Elisave nói: “Không, chị mới phải hầu hạ em, em là Mẹ Thiên Chúa” Mẹ trả lời: “Vâng, đúng vậy, nhưng Con chí thánh em xuống thế để phục vụ, để đau khổ, và để dạy cho loài người biết hạ mình xuống ở khiêm nhượng, lẽ nào em dám chịu cho chị giúp đỡ em; em chỉ là một con sâu đất hèn mọn mà thôi”.
Thua lý, bà Elisave phải bằng lòng sai khiến Mẹ Maria, nhưng vì khiêm nhượng, bà chỉ dùng kiểu xin Mẹ để Mẹ được lợi ích mà thôi. Lợi dụng ân sủng của người em họ mình, thỉnh thoảng bà cũng được ơn nhìn thấy Mẹ xuất thần, lên cao khỏi đất, gương mặt rạng sáng một vẻ đẹp chói ngời đến nỗi bà không sao chịu nổi. Bà sấp mình xuống dưới chân Mẹ mà thờ lạy Ngôi Lời Nhập Thể trong lòng Mẹ.
Trong thời gian lưu lại nhà người chị họ, Mẹ cũng hay chuyện vãn với các thiên thần hầu cận Mẹ. Mẹ nói với họ về những mầu nhiệm Nhập Thể và Cứu Chuộc cách rất thông minh, khiêm nhượng và yêu mến, làm họ nghe cách say mê: “Này các sứ thần Thiên Chúa, những tia sáng thần thiêng, xin giúp tôi là bọ đất nghèo nàn biết ca tụng Chúa vì muôn ơn lành Ngài ban cho tôi! Tại sao Con tôi lại bị kết án tử hình, như Thánh Kinh đã tiên báo? Sao tôi không thể chết thay Con tôi được? Tôi có cách nào xin Cha hằng hữu cho tôi lĩnh chịu án công bằng của Ngài, mà tha cho Con tôi là Đấng vô tội không?” Những cuộc chuyện vãn này đã khơi thêm trong tâm hồn Mẹ rất nhiều ngọn lửa mến yêu luôn luôn bốc mạnh.
Thánh nữ Elisave thường hay trao đổi với Mẹ những câu chuyện về hạnh phúc Mẹ được. Bà nói: “Em thật diễm phúc vì được cưu mang một Kho Báu trên trời! Ước chi mọi dân tộc đều ca tụng em như chị! Khi nào em ẵm bế Mặt Trời Công Chính, xin em nhớ đến chị là tôi tớ em!” Đức Nữ Vương chí thánh Maria an ủi bà, không những bằng những lời xây dựng, mà còn bằng cả sự tuân phục và khiêm nhượng. Phục vụ bà, Mẹ cũng chưa thoả lòng; Mẹ còn phục vụ cả những tôi tớ trong nhà bà nữa. Mẹ hay xuống bếp giúp họ rửa chén bát, lau quét cửa nhà, giặt quần áo…Tâm tình cao thượng của Mẹ đã làm những việc nhỏ mọn ấy nên cao quý. Đức khiêm hạ của Mẹ không làm con người kiêu căng của ta phải xấu hổ ư?
Nhưng nhất là Mẹ Maria không bỏ mất một cơ hội nào để thực hiện nhiệt tâm khao khát làm vinh danh Chúa qua việc thánh hoá các linh hồn. Trong nhà ông Giacaria có một nữ tì tính kiêu căng bẳn gắt, động tí là rủa sả chửi thề, đã từng làm rầy rà cho chủ. Từ mười bốn năm qua, một lũ quỷ đã ám chị ta, lôi chị ta vào nết xấu. Bọn chúng chỉ để chị ta yên khi nào chị ta đến trước mặt Mẹ. Chị ta nhận ra điều đó, nên từ đấy chị hay tìm cách lân la chuyện trò với Mẹ. Mẹ thấu rõ tình trạng tâm hồn chị ta, nên cầu nguyện cho chị ta, truyền cho lũ quỷ phải ra khỏi; rồi dạy bảo chị những điều rất tốt lành, khiến chị bền vững trong đường đạo hạnh đến chết. Bên nhà hàng xóm bà Elisave, có một phụ nữ sống bê tha phóng túng, chả nghĩ gì đến danh tiết, đến vẻ lương thiện của con nhà lành. Nghe nói nhà ông Giaccaria có cô khách lạ nổi tiếng thánh đức, ả ta tò mò muốn đến xem thế nào. Vừa đến trước mặt Mẹ, ả đã thấy thay đổi cả con người. Lòng ả chua xót vì tội lỗi đã phạm như một mũi dao đâm. Ả khóc tràn nước mắt, và cảm thấy mình được giải thoát khỏi cảnh nô lệ tình dục. Ả ra về với một con người hoàn toàn mới. Ả muốn đến thăm lại cô khách đã gieo một ảnh hưởng mạnh mẽ cải tạo cả đời ả, nên Mẹ đầy nhân từ, đem tình từ mẫu đón tiếp ả, dạy dỗ ả nhiều điều cho ả vững tâm tập nhân đức.
Trong âm thầm, Mẹ đã tạo nên rất nhiều cuộc cải quá tương tự, vì, cứ thấy ai sống trong tội lỗi là Mẹ lại cầu nguyện cho, và thường Mẹ xin được cho họ trở lại. Trái lại, nếu gặp tâm hồn nào chai lì trong sự dữ, Mẹ rất đau đớn khóc thương cho hình ảnh Thiên Chúa bị hư mất ấy. Nhưng Mẹ lại rất hân hoan khi nhìn thấy những linh hồn công chính, Mẹ hết sức sốt sắng cầu xin cho họ được ơn bền vững đến cùng. Nhất là gia đình ông Giacaria được hưởng nhiệt tâm của Mẹ rất nhiều. Cả nhà ông đã được thánh hoá. Những người đã thánh thiện được nên thánh thiện hơn, những người chưa thánh thiện được nên hoàn hảo. Ai ai trong nhà cũng đầy niềm tôn kính mến yêu Mẹ. Họ cảm tạ Mẹ như là Mẹ họ, nơi trú ẩn của họ, nguồn an ủi họ. Chỉ nhìn thấy Mẹ, đủ sinh ra những hiệu quả ơn phúc: biết được bí nhiệm các tâm hồn, Mẹ dùng những phương dược họ cần thiết để trị liệu cho họ, nhưng Mẹ không nói nhiều lời.
Đặc biệt là thánh nữ Elisave hết sức lưu luyến Mẹ. Từ khi Mẹ đến nhà bà, hai tháng đã trôi qua. Nghĩ đến ngày người em họ mình sẽ từ biệt, bà Elisave đã xúc động tràn nước mắt. Một hôm, bà nói với Mẹ: “Em là đền thờ của Đấng Tối Cao. Chị chúc tụng Chúa đã gửi em tới đây với chị. Dầu chị thấp hèn tội lỗi, chị cũng nài xin em ở lại đây mãi mãi với chị. Em hãy cho mời Bạn Thánh của em đến đây, chị nhường chọ vợ chồng em làm chủ ngôi nhà này”. Mẹ Maria rất dịu dàng thưa lại: “Em cám ơn chị đã muốn thế; nhưng em có bổn phận phải tuân theo thánh ý Chúa hơn bất cứ người nào, em là kẻ được Chúa kéo ra từ bụi tro, vì Ngài nhân từ vô cùng đã thương em. Vậy để em cầu nguyện thăm dò ý Ngài trước đã. Ngoài ra, em không thể nào quyết định như vậy mà Bạn Thánh em không chấp nhận. Em phải tùng phục Bạn em”. Thánh nữ Elisave nói: “Em đưa ra những lẽ đó chị xin chịu, nhưng chị xin em ít là đừng bỏ chị trước ngày chị sinh con, để con chị được em chúc phúc cho và được vòng tay em ẵm bế nữa”. Mẹ trả lời: “Vậy chị em ta hãy cầu xin Chúa xem ý Ngài thế nào”. Cả hai bà mẹ tương lai cùng vào phòng cầu nguyện. Mẹ Maria xuất thần. Mẹ được một ánh sáng mới, nên thấy rõ mầu nhiệm đời sống và công nghiệp của con bà Elisave là thánh Gioan Tiền Hô. Mẹ biết cả sứ mạng của ông là dọn đường cho người ta đón nhận Chúa Cứu Thế. Mẹ lại biết chị họ của Mẹ có một nền thánh thiện cao cả, bà sẽ chết sau ông Giacaria. Về việc ở lại nhà bà Elisave, Mẹ không đả động gì đến, vì Chúa cho Mẹ biết rõ không nên ở lại mãi nhà bà, chỉ nên ở lại cho đến ngày cắt bì cho Gioan thôi. Ra khỏi cuộc xuất thần, Mẹ không tiết lộ cả nội dung cho thánh nữ Elisave, chỉ nói cho bà biết Mẹ sẽ ở lại cho tới khi cắt bì cho con bà. Bà Elisave đón nhận tin đó với hết lòng tri ân hoan hỉ.
Thai nhi Gioan cũng được Chúa báo cho biết sắp sinh ra ở trần gian. Ông đã được đến tuổi khôn, biết dùng lý trí hoàn hảo, được Chúa ban một tri thức thiên phú, nên ông nhận thấy rõ cuộc đời thật đầy cheo leo nguy hiểm từng làm hư mất biết bao linh hồn. Vì thế ông e sợ không dám liều mình vào những nguy hiểm ấy. Nhưng ông cũng thưa với Chúa rằng: “Chúa đã muốn xin cứ thi hành thánh ý Chúa, vì thi hành thánh ý Chúa là việc tốt đẹp nhất”.
Khi vừa sinh Gioan, bà Elisave liền cho người báo tin cho Mẹ Maria. Mẹ gửi cho vị Tiền sứ của Con mình những khăn áo, chính Mẹ đã sắm liệu. -t lâu sau, theo lệnh Chúa, Mẹ đích thân đến chúc mừng bà chị tốt phúc và ẵm bế con trẻ thánh mới sinh. Theo lời bà Elisave xin, Mẹ dâng con trẻ lên Cha hằng hữu. Thiên Chúa đã đón nhận con trẻ một cách hài lòng như lễ đầu mùa của Ngôi Lời Nhập Thể. Được Thánh Linh soi sáng, Gioan nhận ra Đức Nữ Vương chí thánh của mình, ông cúi đầu kính chào mẹ và thờ lạy Chúa Cứu Chuộc trong lòng Mẹ, Chúa Cứu Chuộc mà sau này ông sẽ báo trước cho dân chúng biết. Ông cũng quờ quạng chân tay tỏ lòng biết ơn Mẹ, thích thú muốn cứ ở trên tay Mẹ mãi không muốn rời. Để làm vui lòng Gioan, Mẹ cũng nâng niu ông, nhưng Mẹ rất uy nghiêm cẩn trọng không hề cúi hôn con trẻ, cốt dành để nụ hôn đồng trinh của mình cho một mình Chúa Giêsu thôi. Mẹ cũng không nhìn lên mặt Gioan, vì Mẹ rất khôn ngoan và đoan chính. Mẹ chỉ nhìn linh hồn thánh thiện của ông. Bà Elisave ẵm bế; bà nhận đó là con của Mẹ hơn của bà, vì bà chỉ cho Gioan một thể xác; chính Mẹ Maria mới ban cho Gioan sự thánh thiện thánh hoá linh hồn và cuộc đời ông.
Tới ngày cắt bì và đặt tên cho con trẻ, bà Elisave nài nẵng xin Mẹ Đồng Trinh tham dự lễ nghi. Mẹ đã tới dự sau khi cầu xin Thiên Chúa giấu ẩn mình đi hoàn toàn, đừng để cho một ai lưu ý đến mình. Mẹ xin như thế, vì gia đình Giacaria là một gia đình hào phú, nổi tiếng trong vùng. Ông lại có rất nhiều thân bằng quyến thuộc. Nghe tin bạn ông sinh con trai, họ tấp nập đến chúc mừng; và tất nhiên là ngày lễ cắt bì cho con trẻ, họ còn đến đông hơn, rộn rã hơn. Chúa nhận lời, nên họ chỉ nhận là có một cô em họ của bà Elisave có mặt, và cô là một người thánh đức, với gương mặt giãi sáng một tia sáng của Thần Tính Thiên Chúa, Đấng ở rất gần cô. Trong cuộc lễ này, thương cảm ông Giacaria vì bị cấm khẩu đã gần một năm, Mẹ cầu xin Chúa cho ông nói được. Chính vì thế sau khi được họ hàng hỏi xem đặt tên nào cho con trẻ, ông viết tên đó lên bảng, và liền đó ông nói được. Lời đầu tiên ông thốt ra sau nhiều ngày không nói là lấy tư cách một tiên tri mà ca tụng những mầu nhiệm Cứu Chuộc và tiên báo tương lai của con ông.
Sau cuộc lễ này, thánh Giuse được bà Elisave cho người báo trước, đã đến ngay nhà ông Giacaria để đưa Bạn chí thánh mình về Naxarét. Gia đình ông và nhất là ông đều tỏ ra rất niềm nở tôn kính đón tiếp thánh nhân. Mẹ Maria tỏ hết niềm mừng vui vừa khôn ngoan vừa khiêm hạ tiếp rước Bạn thánh. Mẹ quỳ xuống xin Ngài ban phép lành và cáo lỗi vì đi vắng cả gần ba tháng trời, mặc dầu thánh Giuse đã ưng thuận. Thánh Cả thưa lại rằng: gặp lại Mẹ là Ngài quên hết mọi nỗi phiền khổ khi Mẹ xa vắng. Rồi cùng với Mẹ, Ngài chỉ định ngày trở về.
Trước khi thánh Giuse đến, bà Elisave đã nói với Mẹ những lời này: “Ôi! em là Mẹ Thiên Chúa, chị sắp phải mất em, em không ở nhà chị nữa, nên chị xin em để lại cho chị đôi lời chỉ bảo, để, khi vắng em rồi, lời đó hướng dẫn mọi việc chị làm cho đẹp lòng Chúa. Xin em vui lòng thông sang cho nữ tì của em đây một vài tia sáng đang rực rỡ trong em”. Đức Nữ Vương rất thánh hoan hỉ vì lời xin đạo đức ấy. Mẹ chỉ dẫn cho người chị họ nhiều ý kiến, mà đây là những ý chính: “Chị hãy luôn luôn nâng tâm hồn lên những sự trên trời, đừng bao giờ quên Thiên Chúa. Chị hãy nhớ lại các ân huệ Ngài ban, đem niềm tri ân sống động bù lại sự tệ bạc hung dữ của biết bao nhiêu người khác. Hãy cởi lòng chị khỏi những ràng buộc trần gian, để phụng sự Chúa không gì vương mắc. Khi Ngài lên tiếng gọi, chị hãy hân hoan đến ngay với Ngài. Hãy kính trọng lang quân chị cho xứng đạo phu xướng phụ tuỳ. Hãy liên lỉ hiến dâng người con lạ lùng của chị cho Thiên Chúa. Hãy yêu thương con chị trong Chúa và vì Chúa: con chị sẽ là một nhà đại tiên tri. Con em đã chọn con chị là tiền hô, sẽ bảo vệ và làm cho con chị nên danh tiếng trong thế giới. Chị hãy làm thế nào để gia đình chị, ai cũng tôn kính danh Chúa, không bao giờ dám xúc phạm đến Ngài. Chị hãy ân cần an ủi người nghèo khó; chia sẻ cho họ của cải đời này với lòng quảng đại như Chúa đã quảng đại với chị: việc đó sẽ làm Ngài rất vui lòng. Chị hãy ăn ở hiền từ, khiêm nhượng, hiền hoà, bình thản và hết sức nhẫn nại đối với thụ tạo là những dụng cụ Chúa sẽ dùng để thử thách chị và, do đó, sẽ là triều thiên của chị. Sau cùng, chị hãy cảm tạ Thiên Chúa vì những mầu nhiệm cao cả Ngài đã tỏ cho chị, và đừng thôi xin Ngài ban ơn cứu rỗi các linh hồn”.
Khi đến ngày đã định, Mẹ giã từ ông Giacaria, xin ông ban phép lành vì ông là tư tế của Chúa. Ông chối từ và xin chính Mẹ làm phép lành cho ông, nhưng rồi ông cũng thua lời nài nẵng của Mẹ. Ông dùng nhiều lời Thánh Kinh mà nói với Mẹ, như: “Các dân tộc phải phụng sự Trinh Nữ, vì Trinh Nữ là nhà tạm chứa Đấng Tối Cao. Ai ca tụng Trinh Nữ sẽ được chúc phúc; ai không, sẽ bị chúc dữ”. Ông xin Mẹ cầu nguyện cho ông và gia đình ông, mà cảm xúc đến rơi lệ. Mẹ để ông với nước mắt đó mà đi từ giã bà Elisave. Tâm hồn bà thật tan nát trước cảnh từ biệt hết sức đau đớn này. Bà chỉ nức nở khóc chứ không nói lên được một lời nào với Mẹ, Mẹ rất bình tĩnh làm chủ mình mà nói: “Chị đừng đau khổ vì em ra đi nữa. Đường xa dặm thẳng nào cách biệt được chị em ta, khi chúng ta luôn luôn hợp nhất trong Chúa. Rồi đây, chị em ta sẽ gặp nhau ở thành Giêrusalem trên trời”. Sau đó, Mẹ bắt buộc bà phải làm phép lành cho Mẹ, và rồi Mẹ cũng bị bà cưỡng bách phải chúc lành cho bà. Mẹ cũng tế nhị không bỏ quên bé Gioan. Khi Mẹ bế ông lên, ông được một ơn rất lạ nên nói nhỏ với Mẹ những lời này: “Ôi Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, xin Mẹ bảo trợ cho đứa tôi tớ nhỏ của Mẹ này. Xin Mẹ cầu nguyện và chúc phúc lành cho nó nữa”. Ông hôn Mẹ và thờ lạy Ngôi Lời làm Người trong lòng Mẹ. Thai nhi Thiên Chúa âu yếm từ lòng Mẹ nhìn ông chăm chú. Mẹ cũng được nhìn thấy và chiêm ngắm cảnh tượng rất êm thú này.
Thánh Giuse chào từ biệt cả gia đình ông Giacaria, gia đình đã tiếp rước Ngài rất tôn kính vì được Chúa cho biết những đặc ân cao quý của Thánh Cả. Mẹ quỳ gối xin Thánh Cả ban phép lành rồi cả hai cùng lên đường về Naxarét.
LỜI MẸ HUẤN DỤ
Hỡi con, hạnh phúc cho linh hồn nào được Thiên Chúa tỏ cho biết thánh ý Ngài, nhưng còn hạnh phúc hơn cho linh hồn nào thi hành thánh ý Chúa! Con hãy dùng đức khiêm nhượng và tuân phục làm đôi cánh để bay lên mau chóng hơn chim phượng hoàng trong việc thực thi thánh ý Chúa cho hoàn hảo, mặc dầu thánh ý ấy tỏ ra cách nào đi nữa. Thánh ý ấy chứa ẩn trong Thánh Kinh, trong mẫu gương các thánh, nhất là trong lời dạy bảo của các vị thừa hành của Chúa, như Chúa đã từng nói: “Ai nghe các con là nghe Cha”. Thế nên vâng lời các vị đó chính là vâng lời Thiên Chúa.
Khi một linh hồn thẩm giá đúng đức tuân phục, họ miệt mài với những việc Chúa truyền cho họ làm một cách vừa vui tươi vừa nhiệt thành, vừa bền vững vừa mau mắn, không coi sao xu hướng riêng và thuận lợi riêng của mình. Hỡi con, dầu phải nỗ lực bao nhiêu, con cũng chớ lơ là với những điều con biết là thánh ý Cha. Con cứ can đảm và tin tưởng vào Ngài mà làm, rồi con sẽ thấy ơn can thiệp của Ngài thắng được hết mọi trở ngại.
Mẹ cũng ước mong con mỗi ngày một nồng nhiệt ước mong chiếm hữu đầy đủ ân sủng Chúa ban. Không bao giờ con có thể diễn tả và hiểu được vẻ đẹp của một linh hồn có ân sủng. Vẻ đẹp đó rất cao trọng, vượt trên tất cả mọi vẻ đẹp của công cuộc sáng tạo chất thể. Thiên Chúa được vinh hiển khi thánh hoá một linh hồn hơn khi sáng tạo muôn tinh cầu trên không, muôn kỳ diệu dưới đất, với biết bao hoàn hảo. Trái lại, linh hồn không có ân sủng sẽ xấu xa nhường nào! Mọi bóng tối, mọi thối rữa, mọi hôi hám, mọi quái dị kinh khủng nhất cũng chỉ là một hình ảnh mờ nhạt của linh hồn đó. Cho nên, con lại chẳng đành chịu đau khổ, để duy trì hạnh phúc có ân sủng và không làm mờ vẻ đẹp của ân sủng, không những bằng một tội rất nhỏ mọn, mà là bằng một bất toàn nhỏ bé nhất ư?
Con phải bắt chước tâm tình của Mẹ khi Mẹ đi thăm bà Elisave. Theo gương Mẹ con chỉ nên lui tới những người mà con có thể nói về Thiên Chúa với họ, hoặc học hỏi được nơi họ con đường chân thật để làm theo thánh ý Chúa.
Dầu có tiến bộ tới đâu, con cũng hãy nghĩ mình còn kém hơn tro bụi trước mặt Chúa cũng như trước mặt người đời. Con hãy ngồi chỗ rốt bét và thu xếp sao cho người ta phán đoán con chỉ là một thụ tạo vô ích nhất trên đời. Nếu có bị ai làm nhục, con hãy hết sức quý trọng sự sỉ nhục đó. Chớ mở miệng bào chữa hay phàn nàn gì. Tuy nhiên, con hãy sửa bảo những lầm lỗi phạm đến Chúa, nhưng đừng pha lợi ích riêng con vào lợi ích của Ngài, và đừng tức giận. Hãy khóc lóc và cầu xin cho kẻ có tội trở lại với Chúa. Dầu con thấy không được kết quả, nhưng bao giờ con cũng được công vì đã làm vui lòng Chúa.
Muốn được thụ hưởng ơn Chúa ban, con phải thoát ly những xu hướng tự nhiên, những quyến luyến trần tục; chúng là những trở ngại đáng sợ lắm đấy. Nói thế không có nghĩa là người ta phải trở thành vô cảm. Không thể nào vô cảm được, nhưng mặc dầu bản tính tự nhiên có những ấn tượng không thể tránh, người ta cũng phải hoàn toàn phó thác trong tay Chúa cách bình thản, thánh thiện, vui tươi. Điều quan trọng nữa là phải khai trừ cho xa, phải tránh lánh những người hay tô bốc phỉnh nịnh: lời họ ton hót chỉ làm hư hoại tâm cảm của người nào dễ tin vào đó. Mặt khác, Chúa lại rất ghen tị với những linh hồn Ngài tha thiết yêu thương, nên Ngài sẽ quay mặt đi ngay khi thấy họ vui thích những lời ca tụng bịp bợm của loài người. Các linh hồn ấy không thể vừa thích thế gian du nịnh vừa muốn Thiên Chúa nâng niu được. Sự nâng niu của Chúa bao giờ cũng sinh ra đức trinh trắng, khiêm nhu và bình thản.
Sau cùng, Mẹ khuyên con bắt chước niềm tôn kính Mẹ tỏ ra không những với ông Giacaria mà cả với hết mọi vị tư tế khác, vì ngày nay, sự cao trọng và chức phận của các vị đó còn là đại diện của Ngôi Lời, Đấng Linh Mục tối cao, hơn nữa. Con hãy suy Chúa đã ban cho các vị ấy quyền cao chức cả thế nào khi phán: “Ai nghe các con là nghe Cha; ai khinh các con là khinh Cha”. Con hãy xin các vị ấy chúc lành cho mỗi khi bắt đầu và chấm dứt một cuộc tiếp xúc với các vị; nhất là hãy xin Chúa chúc phúc cho trước khi bắt đầu làm bất cứ việc nào, dầu nhỏ mọn nhất.