Thần Đô Huyền Nhiệm – Trước giờ hành quyết

Mục Lục

Phần Thứ Hai: CUỘC ĐỜI CÔNG KHAI

 

34. TRƯỚC GIỜ HÀNH QUYẾT

Với hi vọng hão huyền là dẹp yên được cơn cuồng nộ của người Dothái, nên Philatô ra lệnh đánh đòn Chúa Giêsu, và phải đánh cho thật nghiêm thẳng. Thêm vào đó, Luxiphe lúc này đã thất vọng vì không ngăn cản được Chúa khỏi chịu chết nữa, nên hắn cũng muốn cho trận đòn này phải hung tợn hết sức có thể. Hắn thúc đẩy tất cả những ai có thể đều được dự vào trận đánh đòn này.

Người ta chọn sáu tên lính vừa vạm vỡ vừa tàn nhẫn để đánh Chúa. Chúng đem Chúa vào một sân quen dành để tra tấn tội nhân bắt chúng thú nhận tội lỗi. Trước hết, chúng lột áo trắng dài Hêrôđê đã mặc cho Chúa trước, cởi dây và xiềng xích đã lẳn vào cánh tay và cổ tay Chúa, nên khi cởi ra đã làm nên những vết thương sưng mọng nứt máu. Chúng vừa chửi rủa, vừa bắt Chúa tự cởi áo ngắn ra, và, khi thấy Chúa cởi ra quá chậm, chúng sấn vào kéo ra rất mạnh. Chúng cũng muốn cởi nốt cả chiếc quần lót trong, chiếc quần mà Mẹ Maria đã may cho Chúa hồi lưu ngụ bên Aicập. Nhưng chúng không sao cởi ra được, tay chúng bị cứng đơ y như bọn lính ở trong hầm nhà Caipha. Tuy nhiên, chúng không hề cảm xúc vì phép lạ đó; chúng tin đấy là một trò phù thuỷ Chúa làm. Chúa chỉ cho phép chúng xắn chiếc quần đó lên một chút để chịu đánh cho đau hơn thôi.

Sau đó, chung quanh có những chiếc cột cao chống đỡ toà nhà, lại cũng có những chiếc cột thấp bằng đá. Bọn lý hình trói Chúa vào một chiếc cột này. Rồi chúng chia làm ba bọn, mỗi bọn hai tên, thay nhau đánh Chúa rất hung dữ như chưa từng thấy bao giờ. Nếu Luxiphe không nhập vào bọn chúng phần nào, con người của chúng không thể đánh dữ được như thế. Hai tên đầu tiên đánh bằng những roi thừng bện to thô lỗ, cho tới lúc toàn Thân Chúa phủ đầy những lằn nổi sưng vù bắt đầu chảy máu.

Hai tên này mệt sức, lui ra. Hai tên tiếp theo quất lên mình Chúa những chiếc roi da cứng; chúng đánh thật mạnh, máu Chúa chảy lênh láng trên khắp mình Ngài: thân mình Ngài chỉ còn là một vết thương đẫm máu. Máu chảy ròng xuống đất. Máu bắn dính vào quần áo bọn lý hình. Máu theo roi da vãi đầy mặt đất. Máu bám đầu roi tung vào khoảng không, rơi xuống như mưa. Hai tên thứ hai mỏi tay, thở hổn hển lui ra nhường chỗ cho hai tên sau cùng. Hai tên này nhăm nhe những chiếc gân bò cứng rắn như những cây mây khô, tần ngần đứng ngó thân mình Chúa, không biết đánh vào chỗ nào.

Nhưng rồi chúng cũng sấn vào quất túi bụi những cái quất vun vút xé thân thể Chúa thành những mảnh thịt, có nhiều mảnh đứt ra, rơi xuống đất, để lộ những mẩu xương vai. Có những chỗ bằng bàn tay trên mình Chúa không còn dính thịt. Người ta thấy như là roi biến thành dao xẻo từng mảng thân thể Ngài. Nếu Satan không xúi giục, không điều khiển bọn lý hình, cho dầu chúng có dã tâm đến đâu cũng không nỡ làm tội một người đồng loại như thế. Nhưng chưa hết đâu. Để khỏi bỏ sót một phần thân thể nào của Chúa không bị đòn đập, chúng còn đánh vào chân, đánh vào tay, đánh lên mặt Chúa, gây nên những đau khổ không một ai có thể tưởng tượng. Mặt Chúa bị đau đớn nhất, nứt ra, máu chảy từ khắp nơi xuống che kín đôi mắt, khiến Chúa không còn nhìn thấy gì nữa. Sau cùng, chúng khạc nhổ đầy đờm rãi bẩn thỉu lên trên mặt Chúa. Số các lằn roi in trên mình Chúa là 5115 lằn. (((((

Dân chúng đông đảo đứng đầy các sân dinh trấn thủ và các đường phố lân cận, đợi xem công việc kết quả ra sao. Cùng với thánh Gioan và ba bà Maria, Mẹ Maria đứng trong góc sân. Không những Mẹ nhìn thấy qua một thị kiến tất cả những roi đòn đánh trên mình Con Mẹ, mà chính mình Mẹ, Mẹ cũng cảm nghiệm những roi đòn đau đớn ấy y như Chúa. Mặc dầu những roi đòn vô hình ấy không làm cho Mẹ phải chảy máu, nhưng máu cũng hoà nước mắt chảy ra chan chứa. Đau đớn đã làm Mẹ mất hẳn dạng mặt, đến nỗi thánh Gioan và ba bà Maria gần như không còn nhận ra nét mặt Mẹ nữa. Còn nỗi đau khổ trong linh hồn Mẹ, làm sao nói cho hết được? Chỉ ở trên trời, khi hiểu được Thần Tính Thiên Chúa, ta mới có thể hiểu được. Ở trên đó, Thiên Chúa mới tỏ những đau khổ ấy ra, để vinh danh cả Chúa Giêsu và Mẹ Maria.

Sau khi đánh Chúa, bọn lý hình cởi trói cho Chúa ra khỏi cột đá cách xấc xược hết sức, chúng vừa chửi mắng vừa ra lệnh cho Chúa phải mặc áo vào. Nhưng một tên lính bị quỷ xúi bẩy đã đem giấu áo đi một nơi để Chúa phải chịu xấu hổ hơn. Thấy ác tâm hoả ngục đó, Mẹ Maria truyền cho Luxiphe và chúng quỷ phải ra khỏi sân dinh trấn thủ, và bảo các thiên thần lấy áo mặc cho Chúa Giêsu. Bọn lính ngẩn ngơ trước sự kiện chiếc áo không biết từ đâu bay đến mặc vào thân thể Chúa; chúng chỉ cho đó là tà thuật. Lúc ấy, Chúa Giêsu rất cần mặc áo vào, vì trời lạnh lắm, những dấu máu gặp lạnh đã se cả lại, nên Chúa cảm thấy rét run lên. Nhưng tình thương bao la của Ngài còn muốn chịu đau khổ hơn nữa.

Chúa không phải đợi chờ lâu mới được chịu đau khổ mong mỏi ấy. Người Dothái rất căm thù Chúa. Không sao dằn nổi, họ tìm ra một hình khổ mới để hành hạ Chúa, một hình khổ vào hạng khốn cực nhất trong cuộc Tử Nạn của Ngài. Họ đến gặp Philatô trong dinh mà bẩm: “Tên bịp bợm đó đã muốn dùng ảo thuật để người ta tôn hắn làm vua chúng tôi. Vậy xin ngài trấn thủ cho phép chúng tôi lấy nghi lễ oai vệ mà đãi hắn, để phạt cái tội kiêu căng ấy của hắn”. Được viên trấn thủ cho phép, chúng đem Chúa Giêsu vào dinh phủ, sỗ sàng lột áo Ngài ra, khoác cho Ngài một áo choàng mầu đỏ vừa rách nát vừa bẩn thỉu, để làm trò cười cho mọi người. Chúng đặt trên đầu Ngài một vòng triều thiên, kết khéo léo bằng những cành gai đầu nhọn hoắt rất bén và rất cứng. Chúng ấn mạnh xuống hết sức, nhiều chiếc gai cứng như sắt cắm ngập vào đến óc, lọt xuống đến tai, thấu đến tận mặt. Giả là vương trượng, chúng bắt Ngài cầm một que sậy, và quàng vào vai Ngài một tấm vải tím, y như một vị hoàng đế khoác tấm long bào của ông để tỏ biểu hiệu hoàng đế của mình.

Toàn thể cơ đội lính tập hợp cả lại trước mắt các vị trưởng tế và các đảng viên biệt phái. Chúng đẩy Chúa vào giữa họ, hò la cười nhạo Ngài với một giọng chế riễu sống sượng: “‘! Vua Dothái! Tụi tao tấu lạy nè!” Rồi chúng giả bộ quỳ gối trước mặt Ngài, đun đẩy Ngài; có kẻ còn vả trên mặt Ngài; kẻ lấy cán dáo thúc vào Ngài; kẻ giật lấy que sậy đập lên đầu Ngài; kẻ khác lại khạc đờm nhổ vào miệng Ngài. Tên nào cũng rán sức nhục mạ Ngài không thể nói hết.

Thấy Chúa Giêsu lâm vào một tình trạng đáng thương như thế, Philatô ngờ rằng lòng những kẻ thù không đội trời chung với Ngài có thể xúc động. Ông đem Ngài lên trình bày với dân chúng trước cửa sổ cao dinh trấn thủ mà nói: “Người đây này! Con người mà thế này đây! Con người đã tiều tuỵ đến nỗi này mà các ngươi còn sợ nỗi gì?” Nhưng không hề xúc động chút nào, bọn dân chúng vô tâm ấy thét lên, không còn coi công lý ra cái gì nữa: “Đả đảo! Đả đảo! Đem đóng đanh nó vào thập giá!”

Nhìn thấy Chúa Giêsu trong thảm trạng ấy, Mẹ Maria vội vàng sấp mình, cúi rạp đầu xuống đất thờ lạy Chúa là Thiên Chúa mình. Các thiên thần hầu cận Mẹ, thánh Gioan và ba bà Maria cũng theo gương Mẹ, sấp mình thờ lạy Chúa. Trong khi đó, Mẹ nói với Cha hằng hữu và nhất là với Con của Mẹ về những sự kiện rất cao cả, đầy tôn kính và cảm thương, chỉ có thể từ một Trái Tim rực lửa mến yêu thuần tuý nhất như Trái Tim của Mẹ Maria mới có thể xuất phát ra được. Lúc nào cũng băn khoăn đến danh dự của Chúa Giêsu, Mẹ lại cầu nguyện để Philatô nhìn nhận Chúa là Đấng vô tội, mặc dầu ông ta có lên án Chúa.

Nhờ hiệu lực lời cầu nguỵên ấy, viên trấn thủ hèn nhát đó phàn nàn vì đã truyền đánh đòn Chúa một cách dã man quá mức. Ông ta nỗ lực cứu Chúa khỏi chết. Ông ra nói với người Dothái: “Bản chức không thấy người này có tội nào cả”. Người Dothái lớn tiếng cãi lại ông: “Cứ chiếu theo luật của chúng tôi, nó phải chết. Nó dám tự nhận mình là Con Thiên Chúa”.

Trước lời đó, Philatô càng thêm lo sợ. Là dân ngoại, ông quan niệm Thiên Chúa là một Vị thần nào đó. Ông đưa Chúa vào trong dinh, nói với Chúa một câu truyện riêng làm lương tâm ông xao xuyến: Chúa không nói lời nào với ông. Cho tới lúc ông gằn giọng quyền thế ra mà nói là ông có quyền giết và có quyền tha cho Chúa, Chúa mới đáp lại: “Nếu Ơn Trên không ban cho ông, ông chẳng có quyền gì trên tôi cả. Vì thế, kẻ nào nộp tôi vào tay ông, kẻ đó nặng tội hơn ông”. Lời Chúa nói này càng làm ông hoảng hốt: Ông lại đưa ra những cố gắng sau cùng để tha Chúa. Nhưng người Dothái đã biết ý ông, và nhất là đã nắm được nhược điểm của ông là hèn nhát, sợ uy quyền, họ ầm ầm đánh vào nhược điểm đó: “Nếu ngài trấn thủ tha cho tên này, ngài sẽ thất sủng với hoàng đế Rôma. Kẻ nào tự xưng làm vua, kẻ đó là đối thủ của hoàng đế”.

Philatô kinh hồn vì lời đe doạ nham hiểm này. Rốt cuộc, ông đành nhượng bộ người Dothái. Ông cho làm án xử tử Chúa Giêsu và lên chỗ gọi là Gabbatha (Hi ngữ là Lithostrotos) mà tuyên án ấy. Hôm đó, là ngày dọn mừng lễ Vượt Qua. Đại ý của bản án đó là: Giêsu Naxarét tự xưng mình là Con Thiên Chúa, là vua Israel: Hắn đã toan phá Đền Thờ, cấm nộp thuế cho hoàng đế Rôma, sách động dân chúng khắp nước để chống lại quyền bính của Hội Đồng Cộng Toạ, dùng phù phép ảo thuật mê hoặc nhiều người…, theo lời vu khống của các trưởng tế. Phải đóng đanh hắn vào thập giá giữa hai tên ác phạm tử tội. Hắn phải vác thập giá ấy lên đồi Golgôtha, nơi quen xử những tội nhân đại ác, mà chịu cực hình.

Trên đầu thập tự phải đề bảng bằng ba thứ chữ là La-tinh, Hi-lạp và Hi-bá câu: GIÊSU NAXARÉT VUA DO THÁI. – Bản án này vừa được thông tri khắp mọi ngả trong thành Giêrusalem, người ta dẫn Chúa vào. Chúa vẫn bị trói và vẫn mang y phục “vua hề” sau khi chịu đội vòng gai. Người Dothái muốn bêu nhục Chúa hơn nên đã lột bỏ áo đó, bắt Chúa mặc lại chính áo của Ngài quen mặc cho mọi người biết đó là Chúa, vì diện mạo Ngài đã tan nát, chỉ còn có thể nhận ra Ngài qua y phục quen thuộc độc nhất ấy của Ngài thôi. Nhưng chiếc áo đan liền ấy lại bị bọn lính vất ở trong sân phủ, nên các thiên thần, theo lệnh Mẹ Maria, đã mang đến một cách mầu nhiệm. Người Dothái không ai nhận ra phép lạ ấy: vì chúng còn mải lo sắm dụng cụ cần để đóng đanh Chúa Giêsu.

Từ khắp các ngả đường trong thành, qua bản án được thông tri, người ta kéo nhau đông như nước chảy về phía dinh trấn thủ và đồi Golgôtha, để xem cuộc hành quyết Chúa. Hầu như mọi người đều xem thường Chúa. Thân thể Ngài, máu phủ kín đã khô cứng lại, chỉ còn như là một vết thương lớn. Mẹ Maria nhiều lần sai thiên thần đến lau mặt cho Chúa, nhưng rồi bọn lý hình lại khạc nhổ vào, đờm rãi lẫn với máu, biến gương mặt Chúa nên một cái bình nhổ thật kinh hãi.

Thoạt vừa nhìn thấy Chúa xuất hiện, những tiếng ồn ào nhốn nháo ầm ầm nổi lên, chẳng phân biệt được ai nói ai nghe. Các trưởng tế và đảng viên Biệt phái khoái chí tỏ hết niềm hân hoan vì cái thắng cuộc đại ác của họ. Họ yêu cầu giữ im lặng để đọc lại bản án bất công họ đã mưu mô lừa được viên trấn thủ hèn nhát Philatô kết án Chúa. Những thân nhân, bạn bè và những người chịu ơn lạ của Chúa Giêsu khóc xướt mướt; nhiều người có cảm tình với Chúa đứng ngây ra như lạc mất hết hồn phách. Thánh Gioan và ba bà Maria đau đớn quá, ngất lịm ngã xuống đất. Chỉ có một mình Mẹ Maria là Mẹ can đảm phi thường, dầu rất đau đớn nhưng rất bình tĩnh vô địch. Không thấy nơi Mẹ tỏ ra yếu đuối nhát đảm như những người khác. Mẹ còn cấp cứu họ khỏi cơn ngất xỉu nữa, và cầu xin Thiên Chúa giúp sức đủ cho họ để họ cùng đi với Mẹ cho tới lúc chấm dứt cuộc Tử Nạn của Chúa. Quả thật, Mẹ đã không ngớt khóc vì quá đau khổ, nhưng lúc nào Mẹ cũng bình tĩnh cao quý. Hợp nhất với Con Mẹ, Mẹ dâng tất cả những đau khổ ấy lên Thiên Chúa Cha, để cầu cho các thân hữu và cả thù địch của Mẹ. Tất cả các nhân đức của Mẹ đều trở nên tràn đầy trong lúc ấy, làm cho các thiên thần phải thán phục và Thiên Chúa rất hài lòng.

LỜI MẸ HUẤN DỤ

Hỡi con, con ngạc nhiên vì người Dothái quỷ quyệt cứng lòng và Philatô non gan đáng tội. Nhưng, để Con Mẹ phải chịu cái chết nhục nhã mà các tiên tri đã báo trước, Ngài lại không bị người ta hành hạ sao được? Đó chính là tội họ, vì họ chống cưỡng ân sủng, chứ Thiên Chúa không chọn họ để làm các việc ấy, vì Ngài muốn hết mọi người đều được cứu rỗi.
Sao thì sao, tất cả các chi thể trong Diệu thân mà Chúa Giêsu là đầu, Diệu thân gồm nên bởi những người công chính và được tiền định, cũng phải chia phần số phận của Chúa. Và trong số họ, cũng có những người tội lỗi và phải trầm luân. Nhưng số phận của mỗi người cũng tuỳ ở lòng tốt hay lòng dữ của họ nữa.

Cho nên, hỡi con, trước mặt Thiên Chúa và trước mặt Mẹ, con hãy lựa chọn. Thủ lãnh của con đã chịu bạc đãi nhuốc nha như thế, mà con muốn sống trong khoái lạc của trần tục có hợp lý không? Quả thật, Thiên Chúa có thể phung phát của cải trần gian cho những ai Ngài tuyển chọn lắm, nhưng nếu thế rất có thể họ lại coi sự được thoả mãn nơi của cải trần gian làm hạnh phúc, mà bỏ mất sự khắc khổ trên đường nhân đức và không khát vọng nước trời nữa.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *