Thần Đô Huyền Nhiệm – Đức Mẹ Ly Trần

Mục Lục

Phần Thứ Ba: CUỘC ĐỜI CÒN LẠI

 

54. Đức Mẹ Ly Trần

Ba ngày trước khi Mẹ Maria từ trần vinh hiển, các Tông đồ và môn đệ đã tề tựu tại Giêrusalem trong mái ấm Tiệc Ly. Vị Tông đồ đến trước nhất là thánh Phêrô. Một thiên thần đã đưa Người từ Rôma về. Mẹ Maria ra tận cửa phòng nguyện để đón vị Đại Diện Chúa Giêsu. Mẹ quì gối xin thánh nhân ban phép lành và nói: “Mẹ xin cảm tạ Thiên Chúa đã sai người cha thánh thiện đến để giúp Mẹ trong giờ chết”. Liền đó là thánh Phaolô, tiếp đến các Tông đồ khác tới bái chào Mẹ với một tâm hồn đau khổ và kính cẩn, vì các thiên thần đã nói cho các Người biết lý do của cuộc tụ họp lạ lùng này. Mẹ tiếp đón tất cả các Người với một đức khiêm nhượng thẳm sâu, và một tình yêu thương hiền ái, Mẹ xin từng vị ban phép lành cho mình.

Các môn đệ trở về vì được một ơn thúc đẩy bề trong mà không biết mục đích. Thánh Phêrô cho mời họ họp lại với các Tông đồ để bảo cho họ biết mục đích ấy. Người thoạt vừa lên tiếng đã nức nở nghẹn lời. Toàn thể cử tọa cũng chung một cảm xúc đó. Lúc có thể nói lên, Người nói: “Tất cả anh em và các con, chúng ta hãy vào gần bên Mẹ chúng ta. Ta hãy ở đó với Mẹ trong khoảng thời gian ngắn Mẹ còn sống với ta, và xin Mẹ ban phép lành”.

Các Người thấy Mẹ đang quì trên một bục gỗ nhỏ, nơi Mẹ vẫn thường nằm nghỉ. Một vẻ đẹp rạng ngời từ nơi Mẹ giãi ra, một ánh sáng trời cao bao phủ Mẹ, và các thiên thần hầu cận đứng chung quanh. Vẻ đẹp của thân Xác và gương mặt Mẹ là vẻ đẹp của tuổi ba mươi ba; từ tuổi này, Mẹ không hề thay đổi chút nào. Các Tông đồ, các môn đệ và một số tín hữu đứng thành hàng lớp trong phòng Mẹ. Thánh Phêrô và thánh Gioan đứng ở ngay đầu bục. Mẹ ngước nhìn hết mọi người một cách rất đoan trang thùy mị thường xuyên và nói: “Các con rất yêu dấu của Mẹ, Mẹ xin các con cho phép nữ tì của các con đây được nói trước mặt các con và bầy giãi những nguyện vọng khiêm hèn của Mẹ”. Thánh Phêrô đáp lại lời Mẹ rằng ai nấy đều lắng nghe Mẹ, sẵn sàng vâng theo ý Mẹ. Người xin Mẹ ngồi xuống, lấy lẽ rằng Mẹ quì để cầu xin Chúa, còn nói với các Người Mẹ phải ngồi mới phải, vì Mẹ là Nữ Vương các Người.

Mẹ xin vâng lời, nhưng cũng xin các Người ban phép lành đã. Trước mặt thánh Phêrô, Mẹ quì xuống mà nói: “Con là Nguyên Thủ, là Chúa chiên toàn thể Giáo hội, Mẹ xin con chúc lành cho Mẹ là nữ tì của các con, xin các con tha lỗi cho Mẹ vì đã khiếm khuyết nhiệm vụ phục vụ các con. Xin con cho phép Gioan được đem tặng hai chiếc áo cũ của Mẹ cho hai thiếu nữ nghèo đã luôn tỏ lòng quí mến Mẹ”. Rồi Mẹ sụp lạy xuống, rơi lệ hôn kính chân thánh Phêrô, trước sự cảm phục của tất cả mọi người chứng kiến, ai ai cũng cảm động. Mẹ lại sấp mình dưới chân thánh Gioan, nói: “Xin con tha cho Mẹ, vì Mẹ đã thiếu sót bổn phận làm Mẹ đối với con. Mẹ xin hạ mình cảm ơn con, vì lòng tốt lành con đã giúp đỡ Mẹ như Con Chí Thánh của Mẹ đã giúp Mẹ. Xin con chúc lành cho Mẹ để Mẹ đến hoan hưởng ánh nhìn của Chúa Tạo Thành Mẹ”. Mẹ tiếp tục giã từ từng Tông đồ, từng môn đệ, và chung tất cả những người đến tham dự rất đông. Rồi Mẹ đứng lên và nói với các Tông đồ rằng: “Hỡi các con rất yêu dấu, các con là thầy của Mẹ, Mẹ đã thiết tha yêu thương các con trong Con Chí Thánh Mẹ. Lúc nào Mẹ cũng nhìn thấy Người trong các con là bạn thân và là người ưu tuyển của Người. Theo ý Người, Mẹ sắp về trời. Nhưng ở đó, Mẹ hứa sẽ vẫn luôn ấp ủ các con trong Trái Tim Mẹ như một người mẹ. Xin các con hãy cố làm vinh danh Chúa, và truyền bá đức tin; các con hãy giữ lời Con Chí Thánh Mẹ, hãy tưởng niệm về cuộc đời và cái chết của Người, hãy thực hành giáo lý của Người, hãy yêu mến Giáo hội. Các con hãy thương yêu nhau trong mối giây đức ái thuận hòa. Còn con, hỡi Phêrô, Mẹ xin trao phó cho con Gioan và tất cả mọi người”.

Những lời đó như những mũi tên lửa xuyên cắm vào tâm hồn hết mọi người hiện diện. Ai cũng đau khổ tái tê, trào lệ phục xuống lạy Người Mẹ yêu dấu của mình. Tiếng nấc nở nghẹn ngào, tiếng than khóc bi ai của họ đã rung động mạnh tâm hồn Mẹ, khiến Mẹ cũng phải sụt sùi. Một lúc sau, Mẹ khuyên mọi người im lặng cầu nguyện với Mẹ.

Lúc bầu không khí êm đềm đã trở lại trong phòng, Chúa Giêsu từ trời xuống trên một ngai rất lộng lẫy chói ngời, và với một đoàn tháp tùng là toàn thể các thánh và vô số thiên thần, cả ngôi nhà Tiệc Ly tràn ngập ánh vinh quang. Mẹ Maria sấp mình trước mặt Chúa, kính hôn chân Chúa, và làm việc tạ ơn khiêm nhượng hết sức thẳm sâu lần cuối cùng ở thế gian. Chúa Giêsu chúc lành cho Mẹ, rồi nói: “Mẹ rất yêu dấu của Con, Con đã chọn Mẹ là nơi lưu ngụ. Nay đã tới giờ Mẹ phải từ biệt trần gian để lên hưởng vinh hiển của Cha Con và của Con; trên đó đã chuẩn bị cho Mẹ ngay bên hữu Con một địa vị Mẹ sẽ thụ hưởng đời đời. Nhưng, Con đã muốn cho Mẹ, với tư cách là Mẹ của Con, khi vào trần thế, Mẹ đã không vương chút tì ố, giờ đây Con cũng muốn Mẹ ra khỏi thế gian mà không phải chết. Nếu Mẹ không muốn phải qua cái chết, xin Mẹ đến với Con đi”. Mẹ lại cúi sâu lạy Chúa Giêsu và trả lời với một thái độ rất hân hoan rằng: “Con là Chúa của Mẹ, Mẹ xin Con cho phép Mẹ là nữ tì của Con đây được vào nước hằng sống qua cửa sự chết chung cho mọi người. Mẹ đã cố gắng theo Con khi sống, Mẹ cũng xin theo Con cả khi chết nữa mới phải lẽ”.

Chúa Giêsu chấp thuận quyết định ấy của Mẹ. Tức thì các vị thiên thần xướng lên nhiều ca khúc của Salômôn với nhiều thánh ca mới lạ. Chỉ có thánh Gioan và một vài Tông đồ nhìn thấy Chúa Giêsu, nhưng mọi người, cả những người ở ngoài phố đều được nghe tiếng nhạc trời. Nhà Tiệc Ly ngập đầy hương thơm thiên quốc, tỏa cả ra ngoài. Một ánh sáng chói lọi từ nhà ấy giãi chiếu ra, ai ai cũng nhìn thấy. Có rất nhiều dân chúng Giêrusalem tuốn đến xem. Mẹ Maria cúi mình trên chiếc bục gỗ nhỏ của Mẹ, chắp hai tay lại, mắt nhìn cắm vào Chúa Giêsu, Trái Tim Mẹ cháy bừng lên trong tình yêu mến Chúa. Khi thiên thần hát đến câu sau này trong chương hai sách Diễm Ca: “Bạn Tình Ta ơi, mau dậy đi nào. Đến đi thôi: mùa đông qua rồi”, Mẹ Maria thốt lên những lời sau cùng này của Chúa Giêsu trên cây Thánh Giá: “Chúa ơi, con xin phó linh hồn con trong tay Chúa”, Mẹ nhắm mắt, tắt hơi. Mẹ đã tắt hơi vì tình yêu quá mãnh liệt, không còn phép lạ nào cản ngăn nữa, nên đã phá vỡ những ràng buộc của thân xác, chứ không phải tại một suy nhược bệnh tật, hay tai nạn nào. Mẹ sống là nhờ phép lạ. Phép lạ ngừng, Mẹ đi vào cõi chết.

Linh hồn nguyên tuyền của Mẹ Maria giã từ Thân Xác trinh vẹn của Mẹ, lên tới bên hữu Chúa Giêsu trên ngai của Chúa. Ngay lúc đó, Mẹ được tôn lên ngai trong một vinh quang khôn sánh. Tại nhà Tiệc Ly, mọi người nghe tiếng nhạc thiên quốc xa dần trong không gian: đoàn thần thánh tháp tùng đã đi theo Chúa Giêsu và Mẹ Maria lên Thiên đàng rồi.

Thi thể Mẹ Maria, một thi thể từng là cung thánh của Thiên Chúa hằng sống, mặc một vẻ lộng lẫy rất chói ngời và tỏa lên một mùi hương thanh thoát, ở giữa một nghìn thiên thần hầu cận của Mẹ. Các Tông đồ và môn đệ đau sầu, bùi ngùi, buồn khổ, nhưng hân hoan trước những sự việc lạ lùng vô song ấy. Tất cả đều như ngất ngây một lúc dài, rồi mới bắt đầu hát lên được nhiều thánh ca và thánh vịnh tôn kính Mẹ là Nữ Vương mình. Mẹ qua đời vào thứ Sáu, lúc ba giờ chiều, ngày 13 tháng tám năm 55 sau Chúa Giáng Sinh. Vào năm ấy Mẹ được 70 tuổi, kém hai mươi sáu ngày, tính từ ngày mười ba tháng tám lên tới ngày mồng tám tháng chín là ngày sinh của Mẹ. Mẹ sống còn lại sau Chúa Giêsu hai mươi mốt năm, bốn tháng, mười chín ngày.

Nhiều hiện tượng phi thường vĩ đại xảy ra ghi dấu sự ly trần quí báu của Mẹ. Ánh sáng mặt trời mờ đi trong nhiều giờ. Rất nhiều chim đủ loại đến họp đàn chung quanh nhà, kêu những điệu hót bi thương, ai nghe cũng phải cảm động. Cả thành phố Giêrusalem nhốn nháo; dân thành bỡ ngỡ, lũ lượt kéo đến căn nhà Tiệc Ly. Nhiều người dường như ngơ ngẩn. Nhiều bệnh nhân đến viếng thăm Mẹ đều được lành bệnh; những người quỉ ám chưa đến gần nhà Tiệc Ly đã được khỏi. Có ba người nọ, một đàn ông hai đàn bà, ở Giêrusalem, đã chết khi còn mang tội trọng, cùng một lúc với Mẹ, được sống lại nhờ lời Mẹ cầu bầu, để sám hối và được cứu rỗi. Các linh hồn trong luyện ngục được lên trời, lúc Mẹ cùng với Chúa Giêsu tiến vào thiên đàng.

Nhân Tính Chúa Giêsu dâng Mẹ lên Cha hằng hữu. Chúa nói với Cha: “Mẹ rất yêu dấu của Con lên lĩnh nhận phần thưởng mà Chúng Ta đã sắm để ân thưởng công nghiệp của Người. Người đã sinh ra giữa con cháu Adong mà lại được hoàn toàn trong sạch, hoàn toàn mĩ lệ, như bông hồng nở giữa bụi gai. Người đã được Chúng Ta thông trao cho những vẻ hoàn hảo vượt trên luật chung của các thụ tạo khác. Người đã được Chúng Ta tặng ban cả kho tàng Thần Tính Chúng Ta. Không những Người đã tín trung cẩn thủ, mà còn làm sinh lợi man vàn. Chúng Ta ân thưởng công nghiệp của bạn hữu Chúng Ta một cách tràn ngập, nên Mẹ của Con phải được ân thưởng xứng với tư cách một Người Mẹ mới đúng. Nếu, trong cả cuộc đời cũng như trong tất cả công việc Người làm, Người đã nên giống Con theo khả năng một thụ tạo, Người cũng phải giống Con trong vinh quang, và ngự trên ngai uy nghi của Chúng Ta như Con, để sự thánh thiện thông phần của Người cũng đồng trị với sự thánh thiện yếu tính của Con”.

Chúa Cha và Chúa Thánh Linh đã chuẩn nhận quyết nghị của Ngôi Lời Nhập Thể. Linh Hồn Vô Nhiễm Mẹ Maria được tôn lên ngự trên chính ngai Chúa Ba Ngôi, ngay bên hữu Con Chí Thánh Mẹ. Không có bút nào tả được nguồn vui mới mà các thần thánh được cảm hưởng lúc đó, các Người hát lên tung hô Thiên Chúa và Đức Nữ Vương các Người. Và, mặc dầu chính Thiên Chúa không thể nào có được một vinh quang nội tại mới, nhưng về những cách biểu lộ sự thỏa nguyện ra bề ngoài, và việc hoàn tất những thánh thiện hằng hữu ấy, cũng tỏ ra vĩ đại hơn trong dịp này: từ ngai uy nghi Chúa, phát ra những lời sau: “Ý muốn của Chúng Ta đã được chu toàn trong vinh quang của Đức Nữ tử dấu ái Chúng Ta, với một thỏa mãn tràn trề. Chỉ duy có Đức Nữ mới không hề dính líu gì vào tội lỗi đạo của những ai khác. Người được làm chủ tất cả các phần thưởng mà những kẻ tự trầm luân bỏ mất, vì đức tuân phục của Người đã tu sửa tội phản nghịch của chúng. Người hoàn toàn làm thỏa mãn lòng Chúng Ta, và như vậy đáng được ngự trị trên cùng một ngai với Chúng Ta”.

Trên thiên đàng hoan hỉ tràn ngập, nhưng ở dưới đất đầy màu tang và tiếng khóc. Các Tông đồ, các môn đệ và các tín hữu, tất cả đều thổn thức buồn sầu không nguôi trước cuộc ly trần của Người Mẹ chí ái, Đấng Bảo trợ và là Nguồn vui của họ. Chúa phải thêm sức mạnh cho họ, vì lúc nào Người cũng cấp cứu các con yêu của Người, để họ khỏi bị đau thương đè bẹp và lo làm những nghĩa vụ sau cùng đối với Thi thể chí thánh của Mẹ. Các Tông đồ đặc biệt đắn đo, đúng mức, đã quyết định sẽ an táng Mẹ tại thung lũng Giosaphát trong một ngôi mồ mới mà Chúa Quan Phòng vừa liệu cho một cách mầu nhiệm. Theo tục người Do thái, Thể Xác Chúa Giêsu đã được khâm liệm trong một tấm khăn liệm dài với nhiều hương liệu, nên các Tông đồ cũng khâm liệm Thi thể Mẹ Maria như vậy. Để thi hành ý định đó, các Người đã cho mời hai thiếu nữ đạo hạnh mà Mẹ đã trối lại cho hai áo ngắn đến, ủy cho họ việc khâm liệm, và nhặn họ phải hết sức thận trọng kính cẩn. Hai thiếu nữ đó hết sức tôn kính vào phòng nguyện của Mẹ; nhưng trước ánh ngời chói bao quanh Thi thể chí thánh của Mẹ, họ bị lóa mắt không thể xác định được là Thi thể Mẹ nằm ở chỗ nào.

Vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, họ ra thuật lại sự kiện đó với các Tông đồ. Các Người hiểu ngay ra rằng không thể khâm liệm xác từng là Hòm Bia Thánh của Tân Ước đó theo luật chung được. Thánh Phêrô và thánh Gioan vào phòng nguyện; hai Người nghiệm thấy rõ ràng ánh ngời chói đó, đồng thời nghe tiếng các thiên thần hát: “Kính mừng Maria đầy ơn phúc, Thiên Chúa ở cùng Mẹ”. Các vị khác hát rằng: “Mẹ Đồng Trinh trước sinh Con, Mẹ Đồng Trinh lúc sinh Con, Mẹ Đồng Trinh sau sinh Con”. Hai thánh Tông đồ ngẩn người một lúc trước quang cảnh đó, rồi quì xuống cầu nguyện xin Chúa soi cho biết phải làm thế nào. Tức thì có tiếng trả lời: “Không ai được động tới hay mở Thi thể chí thánh này ra”. Chính Mẹ Maria là Nữ Vương những người đồng trinh đã cẩn phòng mà xin Chúa như vậy.

Lúc đó, hai thánh Tông đồ đi lấy áo quan, đem vào bên giường Mẹ. Ánh chói ngời dịu đi. Hai Người hết sức kính cẩn cầm các chéo áo, nương nhẹ đặt Thi thể Mẹ vào áo quan y nguyên thế nằm cũ. Hai Người cảm thấy Thi thể Mẹ không có một chút sức nặng nào: ngay tấm áo cũng không nhìn thấy. Ánh ngời chói vẫn cứ giảm đi mãi, cho tới lúc mọi người có thể nhìn thấy gương mặt và đôi tay Mẹ. Đó là mối ân cần Chúa giữ riêng hẳn cho Mình, để lo cho Mẹ rất trinh trong của Người. Ngay đối với Thể Xác thần hóa của chính Người, Người cũng không bảo trì đến thế.

Các Tông đồ tự khiêng lấy Xác Thánh là Đền thờ Thiên Chúa của Mẹ, qua các phố Giêrusalem với một trật tự đẹp đẽ nhất, hợp với một đám tang đẹp đẽ nhất. Chúa đã gợi ý cho toàn thể dân thành đi dự tang lễ Mẹ Chí Thánh Người. Hầu như không có một người Do thái nào hay một người Dân ngoại nào lại không đến dự khi nghe tin. Nhưng trong cõi vô hình còn có một đám tang lộng lẫy hơn nữa. Trước tiên là một nghìn thiên thần hầu cận Mẹ, vừa đi vừa cử nhạc trời. Tiếp đến, một số đông đảo các thiên thần khác đi theo, rồi đến các tổ phụ, các tiên tri, thánh Gioakim và thánh nữ Anna, thánh Giuse và thánh Gioan Tiền hô. Sau cùng là một số rất đông các thánh khác.

Trên đường tới mồ đã xảy ra rất nhiều phép lạ. Tất cả bệnh nhân đã dự đám tang đều được hoàn toàn lành mạnh. Nhiều người quỉ ám đã được giải cứu ngay trước khi họ đến gần quan tài Mẹ. Người Do thái và Dân ngoại trở lại đạo Chúa rất đông, đến nỗi sau đó phải dành nhiều ngày để dạy đạo và rửa tội cho họ. Bất cứ ai đi dự tang lễ đều cảm hưởng một hương thơm thanh thoát từ thi thể thánh của Mẹ tỏa ra, đều được thưởng thức ca nhạc nhiệm mầu của các thiên thần, được nhận thấy nhiều sự kiện phi thường, và thảy đều kinh ngạc tán thưởng. Họ đều cao tiếng xưng tụng rằng: Thiên Chúa đã tỏ rạng những ánh cao quang của Người nơi Mẹ Maria. Họ đấm ngực ăn năn sám hối thật tình. Cả những động vật vô linh cũng không thiếu mặt trong đám lễ an táng Đức Nữ Vương vũ trụ: lúc Xác thánh Mẹ gần đến mồ, người ta thấy một số đông vô kể chim đủ loại, và nhiều dã thú, chim hót lên những giọng bi ai, dã thú kêu lên những tiếng buồn thảm, tỏ ra lòng chúng luyến tiếc Mẹ, như là chúng cũng cảm nghiệm được sự mất mát to lớn mà mọi loài đều phải chịu này. Sau cùng, một điều lạ hơn nữa là những bó đuốc soi đường không những không lụi tắt, mà cũng không hề hao hụt chút nào.

Khi tới phần mộ, thánh Phêrô và thánh Gioan để Xác thánh vào, cũng với một niềm tôn kính và dễ dàng như khi đặt vào áo quan. Các Người lăn một tảng đá lớn lấp cửa mộ theo thông tục, sau khi đã che trên Thi thể Mẹ một khăn phủ mặt cách hết sức nương nhẹ.

Lễ an táng xong, các thần thánh trở về trời; nhưng các thiên thần hầu cận Mẹ vẫn còn ở lại, tiếp tục tấu nhạc kính tôn. Dân chúng giải tán. Các Tông đồ và môn đệ vừa đi vừa sụt sùi sa lệ, trở về nhà Tiệc Ly. Theo quyết định của các Người, một số Tông đồ và môn đệ liên tục ở lại bên phần mộ của Mẹ bao lâu còn nghe thấy tiếng nhạc thiên thần. Riêng thánh Phêrô và thánh Gioan luôn luôn đến thăm mồ và ở lại lâu hơn các vị khác: tâm hồn và kho tàng các Người ở cả nơi mồ Mẹ.

Hương thơm tỏa ra từ Xác thánh của Mẹ lan khắp nhà Tiệc Ly, suốt một năm còn phảng phất. Riêng tại phòng nguyện của Mẹ, hương thơm ấy vẫn thơm phức nhiều năm. Nơi đây, tất cả những ai đau khổ đều đến kính viếng và tìm được một phương dược lạ lùng chữa gian nan họ chịu. Cho tới mãi sau này, khi dân thành Giêrusalem phạm quá nhiều tội, những ơn lạ ấy mới ngưng ban.

Lời Mẹ nhắn nhủ:

Hỡi con, khi chọn được chết để vào thiên đàng, Mẹ nên rất đẹp lòng Con Chí Thánh Mẹ, vì Mẹ đã noi gương Người, nên Người đã ban ngay cho Mẹ một hồng ân châu báu dành để cho con cái Giáo hội. Tất cả những ai sùng kính Mẹ, đến giờ chết mà kêu cầu Mẹ, tưởng niệm sự chết của Mẹ, đều được Mẹ phù trợ đặc biệt. Mẹ sẽ bênh vực họ chống lại ma quỉ, và Mẹ đưa họ đến tòa tình thương của Chúa Giêsu. Như đã đoan hứa với Mẹ, chính Người sẽ ân ban cho họ những ơn cứu trợ vĩ đại, không những để họ chết lành, mà còn để sống lành: vì ơn bảo đảm vững chắc nhất để được ơn chết lành là phải sống lành.

Muốn được thế, phải siêu thoát trần gian. Cho nên, hỡi con Mẹ, Mẹ muốn rằng việc tưởng niệm cái chết và an táng của Mẹ phải sinh ra trong con một thứ chết cả thể lý cả tinh thần. Đối với thế gian, cuộc đời con đã chấm dứt rồi. Nếu thế gian không quên con, con phải quên thế gian đi; nếu nó theo đuổi con, con hãy trốn tránh nó; nếu nó du nịnh con, buộc con phải khinh chê nó; nếu nó khinh chê con, con hãy chịu đựng nó; nếu nó tìm gặp con, con hãy chỉ giao tiếp với nó để tôn vinh Thiên Chúa thôi.

Tắt rằng, con đừng tiếp xúc với người đời hơn người đang sống tiếp xúc với người đã chết. Con đừng ngạc nhiên vì lúc mở đầu, quãng giữa và cuối truyện Mẹ đây, Mẹ thường nhắc đi nhắc lại với con bài học này, nếu con Mẹ xét được là việc thực hiện bài học này quan trọng chừng nào. Con nên biết rằng: con không còn được sống cuộc sống của con nữa, mà phải sống cuộc sống của Chúa Giêsu. Nên Mẹ khuyên con hãy coi mình như là một xác chết, không còn cảm được cái gì xảy ra hoặc người ta làm cho con nữa. Con hãy nhìn nhận con là một xác chết đã thối rữa, đáng chịu mọi khinh chê ruồng rẫy. Nếu con coi mình là còn sống với thế gian, con sẽ gây cho Thiên Chúa và các thánh một sự gớm ghiếc lớn hơn cả sự gớm ghiếc mà loài người cảm nghiệm khi nhìn thấy những xác chết thối rữa rồi.

https://youtu.be/YVHIWbkGbAA

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *