Thần Đô Huyền Nhiệm – Nơi tòa Thượng tế

Mục Lục

Phần Thứ Hai: CUỘC ĐỜI CÔNG KHAI

 

32. NƠI TÒA THƯỢNG TẾ

Khi đã điệu Chúa Giêsu tới nhà thượng tế Anna, bọn quân dữ trình bẩm lên thượng tế rằng: “Bẩm thượng tế, chúng tôi điệu về cho ngài kẻ gian ác từng dùng pháp thuật làm xáo trộn cả nước Giuđêa. Lần này, pháp thuật của y đã không cứu y thoát khỏi tay chúng tôi”.

Viên thượng tế kiêu hãnh đó chễm chệ trên bục cao. Luxiphe ngồi sát bên ông ta. Chúa Giêsu dâng sự nhục nhã Ngài chịu lúc ấy lên Chúa Cha, trong khi đó có thiên thần rất đông đảo tôn vinh Ngài. Phúc Âm đã thuật lại câu Ngài trả lời cuộc thẩm vấn của Anna, và cái tát tai mà tên đầy tớ ngu dại vả mặt Chúa, cũng như sự bình tĩnh êm đềm của Ngài như thế nào rồi.

Chính lúc đó, thánh Gioan và thánh Phêrô vào được trong sân tiếp giáp với phòng xử án. Và thánh Phêrô đã chối Chúa lần thứ nhất ở đây. Chúa Giêsu cầu nguyện cho ông và quyết định rằng ông sẽ được ơn tha thứ nhờ sự can thiệp của Mẹ chí thánh Ngài. Mẹ cay đắng khóc lóc vì cuộc sa ngã của vị Thủ lãnh Tông đồ đoàn ấy cho tới lúc biết ông đã hối hận. Mẹ cảm thấy sự sa ngã của ông làm Mẹ đau khổ hơn cả những tạt vả người ta đánh lên Chúa Giêsu Con Mẹ, những tạt vả mà Mẹ cảm nghiệm thấy là như có một bàn tay phạm thánh đập đánh lên chính Mẹ. Lòng Mẹ cảm thương rất chua xót đến rơi lệ máu.

Trong khi đó, bằng tâm hồn, Mẹ vẫn theo dõi Chúa Giêsu khi Ngài bị dẫn nộp cho Caipha. Viên thượng tế này đã đem hết cung giọng châm biếm chế riễu ra mà đón tiếp Chúa, coi như Chúa đã bị thua trận. Thực ra, lúc ấy Chúa đã chiến thắng tội lỗi, sự chết và hoả ngục bằng đức nhẫn nại, đức khiêm nhượng và đức ái của Ngài. Khi đã nghe những chứng nhân dối trá, gian xảo, viên thượng tế Caipha, được Luxiphe xúi giục, hỏi Chúa xem có phải là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa không. Tất cả mọi người có mặt lúc ấy đều run rẩy trước câu trả lời phân minh rõ rệt của Chúa: “Phải, Tôi là Con Thiên Chúa”. Bọn quỷ phải kinh hoàng nhất, chúng có thể sẽ xô nhau nhào xuống hoả ngục và không còn dám vác mặt đến trước tôn nhan Chúa Giêsu nữa, nếu Chúa Quan Phòng không xê xếp cho chúng nảy ra những hoài nghi mới.

Caipha bực bội quát lên với Hội Đồng Cộng Toạ: “Cần gì phải có chứng nhân nữa? Quí vị có nghe thấy Y nói lời phạm thượng không?” Toàn thể những người đứng đó đều điên cuồng nhao nhao lên, thét: “Nó đáng chết! Diệt nó đi cho rảnh!” Thế rồi tất cả mọi người đều đồng loạt nhào vào Chúa Giêsu, y như một đàn chó sói nhào vào một con chiên hiền từ. Người này đập đánh túi bụi, kẻ khác kéo tóc giật râu; bọn này giơ chân đá lên Chúa, bọn kia đạp lên cổ Chúa, coi Chúa là người đáng khinh bỉ hơn hết loài người. Nhưng lúc đó, gương mặt Chúa giãi toả một hào quang khác thường làm chúng hoảng hốt, la ầm lên bảo là Chúa đã dùng tà thuật. Bọn chúng lấy một mảnh vải hết sức nhớp nhúa che mặt Chúa đi, rồi tiếp tục vừa tạt vả vừa nói: “Ê! bói đi xem ai đánh mày!”

Mẹ Maria nghiệm thấy tất cả những sỉ nhục vấy máu của Chúa Giêsu phải chịu: những đập đánh đau điếng, những vết thương toé máu Chúa chịu vào phần Thân Thể nào và lúc nào, Mẹ cũng phải chịu y như thế nào phần Thân Thể ấy và vào lúc ấy. Cứ nghị lực tự nhiên, có thể Mẹ đã gục chết dưới tất cả bấy nhiêu đau đớn trong tâm hồn lẫn ngoài thân xác, nếu sức mạnh thần linh không ban thêm nghị lực để Mẹ tiếp tục chịu đau khổ cùng với Con của Mẹ, theo như Mẹ ước muốn. Mẹ luôn hợp tâm với những lời cầu nguyện Chúa Giêsu dâng tiến lên Thiên Chúa cho kẻ thù Ngài, cũng như với những chúc phúc Chúa ban cho người lành mà Mẹ đã nhận làm Mẹ phù trợ họ.

Mẹ đặc biệt lo đến thánh Phêrô lúc ấy. Luxiphe sách động bọn nữ tì và quân lính đến hạch hỏi ông, đồng thời nó cám dỗ ông rất mạnh, làm ông phải nao núng. Ông đã chối Thầy mình hai lần nữa, trước khi gà gáy lần thứ hai, tại sân nhà thượng tế Caipha. Chối lần thứ hai xong, ông định bụng lẻn ra ngoài. Nhưng vừa không thuộc đường lối, vừa không dám ra phía cổng đang bị canh giữ nghiêm ngặt, ông cứ luẩn quẩn mãi trong sân. Cho tới lúc một kẻ bà con với tên Manchu đến quả quyết nói thẳng với bọn lính chính hắn đã gặp ông ở vườn Cây Dầu với Chúa, ông to tiếng thề rằng: mình chẳng hề có biết ông Giêsu là ai bao giờ cả. Nhìn thấy cảnh tượng đó trong Linh Hồn Chúa, Mẹ Maria liền sấp mình xuống đất, châu lệ chứa chan, xin ơn tha thứ cho ông. Theo lời Mẹ xin, Chúa Giêsu tỏ tình thương xót ghé nhìn ông, và ban cho ông đầy ánh sáng sinh ra trong ông một hối hận cay đắng. Trong lúc gà gáy lần thứ hai, ông nhớ lại lời Chúa báo trước. Tâm hồn tan nát, vừa đau đớn vừa khóc nức nở, ông lủi thủi lẻn ra một cái hang. Ở đó ông chua xót khóc mãi tội mình. Sợ ông thất vọng, Mẹ Maria sai một thiên thần hầu cận đến bí mật ban thêm nghị lực, lòng tin tưởng và ơn an ủi cho ông.

Nhưng Giuđa không vậy. Y hối hận cách khác. Y cũng vào dinh thượng tế Caipha. Khi thấy Thầy mình bị lên án bất công và bị hành hạ quá dã man; khi y nhớ lại tình nhân hậu và phép lạ Thầy làm, y đâm đay nghiến với tội ác mình phạm, nhưng chỉ vì lý do hoàn toàn tự nhiên, chứ không có một chút hy vọng nào. Bị Luxiphe thúc đẩy, y điên cuồng căm phẫn chính mình, muốn lên một tầng lầu cao, nhảy qua cửa sổ xuống mà chết. Nhưng không đạt được ý định, y lao mình ra đường phố, y như một con thú dại, tức tối, đập đầu vỡ máu, giật tóc bứt râu và phun ra những lời nguyền rủa ghê gớm mà chửi bới chính mình. Y nghe theo lời Satan xúi dục, đem trả ba mươi đồng bạc cho các thượng tế, sau khi thú nhận tội mìmh. Nhưng vẫn chưa yên, mà lại càng thêm thất vọng. Y lang thang tất tưởi cho tới giữa trưa hôm sau, ngày thứ sáu, y đã thắt cổ trên một cây khô. Ma quỷ ném linh hồn y vào một hang tối tăm và rất rộng, có những hình phạt rất khủng khiếp đón chờ y và hết những Kitô hữu không chịu lợi dụng ơn Cứu Chuộc của Chúa. Hang tối này, từ trước ma quỷ không sao đem một ai vào được, dầu làm hết cách. Nhưng lại ném Giuđa vào được cách rất dễ dàng. Còn xác y treo mãi trên cây, nứt bụng sổ hết ruột ra ngoài nhầy nhụa. Người Dothái làm hết cách mà không tháo được xác y xuống. Họ rất xấu hổ, vì cái chết đó đã tố cáo sự bất công của họ. Mãi ba ngày sau, Thiên Chúa mới cho phép chính ma quỷ đến để tháo khỏi và lôi luôn xác y xuống hoả ngục, cho hợp với linh hồn mà chịu khổ hình muôn kiếp.

Trong đêm thứ năm, Chúa Giêsu chịu biết bao nhiêu khổ nhục vì tội bội phản của Giuđa! Tra vấn Chúa đến quá nửa đêm, Caipha ra lệnh đem giam Chúa vào một hầm dưới đất. Bọn quân dữ cứ để nguyên cả xiềng trói như trước mà dẫn Chúa xuống hầm. Hầm này dành riêng cho những phạm nhân ghê gớm nhất. Nó rất tối tăm, lại rất hôi thối, đến nỗi nếu không đóng cẩn thận cửa miệng hầm, cả nhà phải nhiễm hơi độc. Vừa giong Chúa đi, bọn quân dữ vừa rủa sả vừa đánh đập Chúa túi bụi cho thoả lòng ghen ghét mà quỷ Luxiphe khơi lên trong chúng. Hai đầu dây thừng và xiềng sắt còn dài, nên chúng đem trói Chúa vào một tảng đá tròn và cao như một cái cột ở góc hang. Chúng trói Chúa cách rất dã man, như treo lên nửa vời, ngồi không được mà đứng cũng không được. Sau một hồi đánh khảo và chửi rủa, nhổ đờm nhổ rãi vào mặt Chúa, chúng để nguyên Chúa ở thế bị trói đó rồi ra đi, trao chìa khoá hầm cho một tên lính giữ và canh gác.

Trong lúc Chúa Giêsu ở lại một mình trong hầm, các thiên thần vẫn theo Chúa trong cuộc Tử Nạn đến tỏ lòng tôn kính thờ lạy Chúa, và hát lên để ca tụng Chúa. Các vị ấy nhân danh Đức Nữ Vương mình, xin Chúa cho phép được tháo dây xiềng trăng trói Chúa, được bảo vệ Chúa trước những nhục mạ hành hạ người ta sắp làm cho Chúa. Nhưng Chúa trả lời: đó không phải là ý của Chúa, Chúa không muốn thiên thần an ủi nâng đỡ một chút nào. Chúa muốn chịu đựng tất cả để thoả mãn lòng Ngài yêu thương loài người và để lại cho họ một tấm gương nhẫn nhục, dạy họ biết quý trọng ân sủng mà Chúa phải mua giá đắt, và để tỏ cho những kẻ bị đoạ phạt trong hoả ngục biết rằng: khinh dể cuộc Tử Nạn đau đớn nhường ấy của Chúa, nên phải phạt như vậy thật là đáng tội họ. Chúa lại truyền cho các thiên thần đi nói với Mẹ Ngài: xin Mẹ cứ an tâm đợi chờ ngày hoan hỉ. Các thiên thần liền đi ngay thi hành sứ mạng ấy nơi Đức Nữ Vương họ. Thực ra, lúc ấy Mẹ rất cần được an ủi, vì tất cả những đau khổ mà Chúa Giêsu chịu đã phản dội lại trên Thân Xác khiết trinh của Mẹ như là một tiếng vang lạ lùng: cùng một lưỡi gươm đau khổ ấy đã đồng thời xuyên lút qua cả Con cùng Mẹ.

Nhưng trong đêm nay, Mẹ còn phải khổ sở hãi hùng một lần nữa. Tên lính giữ chìa khoá và canh giữ hầm bị Satan xúi giục, đã đi tìm một bọn khác cũng tàn nhẫn chẳng kém gì y, xuống hành hạ Chúa dưới hầm. Mẹ đau đớn hết sức, khóc chảy máu mắt, khi thấy lũ côn đồ hung ác đó mở cửa hầm đi xuống. Thoạt vừa đến bên Chúa Giêsu, chúng khạc nhổ đầy đờm rãi vào mặt Chúa, lấy đế giầy đánh ngang mặt Chúa để cưỡng bách Ngài phải dùng quyền năng mà chúng nghĩ là tà thuật để chống lại xem sao. Nhưng Chúa không hề ngước mắt lên, không hề động cựa. Sự hiền từ vô địch ấy không những không xúc động bọn côn đồ man rợ, mà còn làm chúng nổi xung cuồng bạo. Bị cuốn theo chước sách động của Luxiphe, như những dụng cụ ngoan ngoãn của nó, bọn chúng cởi Chúa khỏi tảng đá trong góc và lôi ra giữa hầm để hành hạ cho dễ hơn. Một lần nữa, chúng lấy khăn bịt mặt Chúa lại, rồi lần lượt mặc sức đánh đập, tạt vả, khạc nhổ, vừa hành hạ vừa reo hò chế nhạo: “Bói thử đi! Ai đánh ngươi?” Chúng cười cợt và nói những lời rất tục tằn, những chửa rủa rất thô bỉ ghê sợ, tưới vào mặt Chúa. Việc quân dữ nhạo cười Chúa ở đây cũng như lúc ở dinh Caipha, Phúc Âm chỉ nói tắt là Chúa bị nhạo cười đánh đập.

Chúa Giêsu vẫn hoàn toàn bình thản y như một Con Chiên hiền từ. Điên giận lên đến cực điểm, Satan nhồi cho bọn nô lệ đê hèn đó của nó cái ý tưởng lột trần Chúa ra, để chọc chơi cho hết sức bất kính và tàn bạo, mất dậy hết chỗ nói. Bọn côn đồ phàm phu đó muốn thực hiện ngay trò chơi khả ố hạ cấp ấy, nhưng Mẹ Maria vội vã can thiệp. Với quyền lực thống trị muôn loài Chúa ban, Mẹ làm chúng tê bại cả tứ chi và cả trí óc. Cứ mỗi lần chúng muốn tra tay làm, tay chúng lại cứng đơ, không cử động được. Và trí óc cũng quên luôn không biết mình định làm gì. Mặt khác, Mẹ lại ra lệnh cho ma quỷ không được gợi cho bọn lính tráng bất nhân ấy những ý tưởng đê tiện như thế. Bọn lính phàm phu cứ tưởng là chúng bị bại tứ chi như vậy là tại phù phép ma thuật Chúa làm, và nói Chúa đúng là một pháp sư rất cao tay. Chúng bèn bỏ ý định không chơi cái trò bỉ ổi đó nữa, tứ chi chúng lại trở lại bình thường. Đêm đã sắp tàn, chúng trói Chúa lại, đem buộc vào tảng đá như cũ, rồi ra khỏi hầm.

Lần thứ hai, Chúa được ở một mình trong hầm tối. Lúc ấy chỉ có các thiên thần đến thờ lạy Chúa; các vị không ngớt tôn vinh và ca tụng Thánh Danh Chúa. Về phần Chúa, Người cầu nguyện dài cho Giáo hội, cho các Tông đồ, nhất là cho thánh Phêrô là người đang khóc lóc tội mình, cho những người nhục mạ Chúa, và cho tất cả những ai sau này bắt chước Chúa mà chịu thế gian ngược đãi; đặc biệt là Chúa cầu nguyện cho Mẹ Maria, Mẹ cũng hợp ý cùng lời Chúa nguyện cầu mà than rằng: “Ôi Con Mẹ và Chúa của Mẹ, Con là Tình Yêu và là Sự Sống của linh hồn Mẹ, Con đáng được mọi loài thụ tạo tôn thờ và chúc tụng, sao Con lại để chúng kinh chê nhục mạ con như thế? Nhưng như vậy là Con đã thực hành giáo lý con dậy: Con đã cài đạp tính kiêu căng. Mẹ là người thứ nhất phải noi gương Con! -t là, xin Con bằng lòng cho Mẹ được chịu khổ cực với Con cho đến giờ chết”.

Mẹ cũng kêu gọi các thiên thần đã ca tụng đức nhẫn nhục của Chúa, hãy đền tạ những sỉ nhục Chúa chịu. Trong lúc Mẹ Maria khóc than như vậy, thượng tế, các luật sĩ, các kỳ lão, các trưởng tế họp tại dinh Caipha để lên án giết Chúa Giêsu, với lý bề ngoài là công minh. Họ ra lệnh đem Chúa vào công đường. Bọn lính lập tức xuống hầm tối, nhạo cười mà nói: “‘! Giêsu Naxarét! Có làm phép lạ cũng chẳng cứu mình được nữa! Các quan trưởng sắp sửa chấm dứt những trò bịp bợm của mi rồi”. Chúng để Chúa bị trói nguyên như cũ mà điệu Ngài ra. Mặt Chúa đã mất dạng, sưng húp vì bị đập đánh tạt vả, lem luốc vì đờm rãi và vấy máu, trông mà phát ớn. Nhưng người ta chẳng hề cảm thương, vì mối căm hờn đã giập lụi tất cả lòng trắc ẩn của họ rồi. Một lần nữa , người ta lại chất vấn xem Chúa có phải là Đấng Kitô không, không cốt để đầu hàng trước sự thật mà họ đã thấy, song để kiếm một lý do để lên án tử cho Chúa như họ đã định. Ngài trả lời họ: “Các ông nói đúng: Tôi là Đấng Kitô”. Nghe thế, họ gào lên: “Cần gì phải chứng cớ nữa. Ta đã nghe chính miệng y nói ra rồi. Y thật đáng chết”.

Nhưng, từ khi xứ Palestina rơi vào quyền đô hộ của đế quốc Roma, chỉ viên trấn thủ mới có quyền lên án tử. Vì thế họ quyết định đem nộp Chúa Giêsu cho Philatô, một trấn thủ người Roma đang ở Giêrusalem nhân dịp lễ Vượt Qua của người Dothái, để thị uy và giữ trật tự. Các trưởng tế lại lấy việc đó làm dễ chịu, như vậy vừa mượn được tay bọn thống trị ngoại quốc giết Chúa, vừa khỏi bị dân chúng quy trách nhiệm cho mình.

LỜI MẸ HUẤN DỤ

Hỡi con, rất ít Kitô hữu biết đau khổ với Mẹ và an ủi Con chí thánh Mẹ khi Người chịu đau khổ! Đến ngày phán xét sự vô tâm vô tình đó sẽ làm cho họ phải xấu hổ bẽ bàng. Con nên biết rằng Chúa Giêsu và Mẹ vẫn đặc biệt ưu ái những người cùng với Chúa và Mẹ chịu đau khổ để cứu các linh hồn khỏi hư mất.

Ngày nay người ta đã quên những lời khuyên của Phúc Âm, vi phạm các huấn giới, và hầu như dập tắt cả đức ái. Theo gương Mẹ, con hãy thực thi những hành vi nhân đức đối nghịch với những tội ác người ta phạm. Mẹ cũng đã làm những việc ca tụng như vậy, để đền tội hết mọi lời phạm thượng của loài người xúc phạm đến Chúa.

Con cũng hãy nhớ việc ông Phêrô sa ngã mà tránh xa những nguy hiểm thụ tạo liều mình rơi vào. Như Phêrô, con hãy khóc lóc ngay những lỗi con phạm vì yếu đuối, và hãy nhẫn nại bình thản vui tươi mà đền tạ những tội ấy khi gặp tai ương, đau khổ, bệnh tật, bị người ta sỉ nhục, bị cám dỗ. Muốn hăng hái chịu đựng, con hãy chiêm ngắm sự nhẫn nại vô địch, sự hiền từ vững vàng, sự bình tĩnh im lặng của Con chí thánh Mẹ, khi Người chịu bọn quân đao phủ dã man ngược đãi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *